Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy
Chương 83 :
Ngày đăng: 00:59 19/04/20
Khi Thu Địch Phỉ cùng tổ hợp Ba Tám chạy tới chiến trường, hội ngộ cùng Mộ Thiên Sơn, nàng cứ nghĩ khi gặp lại người nàng vẫn luôn nhớ thương suốt một tháng qua sẽ có rất nhiều điều để nói nhưng mà khi hai người gặp nhau, bốn mắt nhìn nhau thì thiên ngôn vạn ngữ cũng hóa tháng hư không, chỉ có ánh mắt dây dưa, thâm tình triền miên.
Mộ Thiên Sơn ôn nhu gọi một tiếng “ Thu nhi”, mọi lo lắng, nhớ nhung, tưởng niệm…như nước lũ dâng tràn, mãnh liệt bộc phát, hướng thẳng về thân ảnh yêu kiều trước mặt.
Thu Địch Phỉ nước mắt lưng tròng không nói được lời nào, lúc này cả người nàng, cả tâm nàng…đã hóa thành một lực đạo mạnh mẽ, nhào vào lòng người yêu.
Mộ Thiên Sơn giang rộng hai tya, khi ái thê nhào vào trong ngực, chăm chú ôm chặt, cảm giác như tìm lại được trân bảo đã mất đi, cảm giác cuộc sống lúc này mới thật là cuộc sống trọn vẹn.
Không để ý chung quanh có rất nhiều người, không quan tâm hôm nay mình sẽ trở thành nhân vật mục tiêu, chỉ chuyên chú tập trung vào người vẫn ngày nhớ đêm mong. Cúi đầu, nhìn người vẫn làm cho hắn đau lòng mỗi khi nghĩ tới, yêu thương say đắm hôn sâu.
Mọi người thức thời lui ra, Mộ Thiên Sơn dùng sức ôm Thu Địch Phỉ bay lên, hướng thẳng phía phòng ngủ nhưng đôi môi không hề rời khỏi bờ môi mềm mại của ái thê.
Trở về phòng, bốn phiến môi hơi rời ra, Mộ Thiên Sơn nhìn Thu Địch Phỉ, tâm tình lại kích động, lại cúi đầu hung hăng hôn sâu lại bị Thu Địch Phỉ dù thẹn thùng vô hạn lại rất kiên quyết ngăn cản.
Nhìn vẻ mặt bi thương khó hiểu của Mộ Thiên Sơn, Thu Địch Phỉ đỏ mặt, dịu dàng nói “ đại ca, đừng nóng vội..ách, không đúng, đúng…chờ một chút chúng ta lại…ách” hai má đỏ bừng vì xấu hổ nói “ đại ca, ngươi xem, đây là con của chúng ta”. Nói xong đưa bảo bảo vẫn ôm trong tay đến trước mặt Mộ Thiên Sơn
Không biết qua bao lâu, không biết đã bao lần hắn chôn chặt trong thân thể nàng hết cứng rồi lại mềm, hết mềm rồi lại cứng. Không biết đôi môi mềm mại của nàng đã thốt ra bao nhiêu âm thanh ngân nga làm say lòng người, không biết hai người đã trải qua bao nhiêu thư thế hoa ái…chỉ biết khi mọi thứ qua đi, nàng cảm giác như toàn thân rã rời, vô lực dựa vào người hắn, một chút cũng không muốn động, dù nhúc nhích một ngón tay cũng thấy tổn hao rất nhiều khí lực.
Hai tay hắn vẫn lưu luyến không rời, vuốt ve tấm thân mềm mại lõa lồ của nàng, cảm giác như vuốt ve thế nào cũng không khỏa lấp được tình yêu say đắm và khát khao đối với nàng.
Chỉ một cái vuốt ve nhu hòa thôi cũng làm khơi dậy dục hỏa vừa mới hạ xuống của hắn, kìm lòng không đậu ôm chặt lấy nàng, phân thân chôn trong thân thể nàng cũng lặng lẽ biến hóa, cứng hơn, to hơn, lại một lần nữa chiếm lấy nàng.
Nàng thật sự mệt mỏi, rất mệt, nhắm mắt lại để mặt hắn làm càn, đong đưa mông phản đối, miệng phát ra tiếng cự tuyệt yêu kiều, trong mắt hắn lại hấp dẫn say lòng người cùng hoạt sắc sinh hương.
Phân thân của hắn bị nàng bóp chặt, tư vị mất hồn làm hắn lập tức muốn tiến lên tàn phá bữa bãi, chậm lại để bình ổ cam xúc rồi bắt đầu thâm nhập sâu, bắt đầu dùng sức vận động cho đến khi người trong ngực cầu xin tha tứ.
Từ lúc trời sáng cho đến khi tối đen, từ đêm khuya cho đến bình minh, thời gian dần trôi qua, kích tình vẫn triền miên không dứt.
Đêm dài đằng đẵng, yêu càng đậm, tình càng nồng, càng quấn quýt không ngừng.