Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 99 : Giáo huấn
Ngày đăng: 22:06 19/04/20
Tiễn Hoàng thượng đi, Khang phi quay đầu lại nhìn thoáng qua Tôn Tiệp dư vừa mới đứng lên. Tôn Tiệp dư trong lòng rùng mình. Lẽ nào ở trước mặt Hoàng thượng Khang phi làm người tốt, sau lưng lại muốn thu thập mình?
“Khang phi nương nương, thần thiếp... thần thiếp biết sai rồi.”
Khang phi ôn hòa nói: “Biết sai có thể sửa là chuyện tốt. Ngày mai hiến vũ, bổn cung hi vọng ngươi đừng làm cho Lục Khuynh Nương thất vọng. Nếu không...”
Tôn Tiệp dư trong lòng căng thẳng.
Khang phi cười nói: “Nếu không nàng sẽ đau lòng.” Nói xong, Khang phi xoay người dẫn theo Dương Quỳnh cùng Yên Xảo rời đi.
Đợi đến khi tất cả người ngoài đều rời khỏi, Tôn Tiệp dư giống như được giải thoát ngồi ở trên ghế, lúc này mới phát hiện ra mồ hôi lạnh đã làm bộ Hoa thái nghê thường ướt đẫm.
“Nương nương, người không sao chứ?” Lúc này Thiên Thanh mới dám tiến lên.
Tôn Tiệp dư lắc đầu, “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.”
Trở lại Cung Lung Hoa, Dương Quỳnh có chút lo lắng hỏi: “Nương nương, không lấy lại Hoa thái nghê thường, ngày mai người mặc cái gì để múa đây?”
Khang phi nói: “Y phục kia tốt thì tốt thật, đáng tiếc quá mức hoa lệ. Nếu Tôn Tiệp dư có thể múa được thiên sí vũ, thì y phục kia quả thực rất hợp với nàng, đáng tiếc bổn cung lại không hợp. Sư phụ có ý tốt, bổn cung không thể khước từ. Nhưng quả thật bổn cung không dùng được, không bằng đưa cho Tôn Tiệp dư.”
“Nương nương, người thật sự nghĩ như vậy?” Dương Quỳnh cảm thấy đây không phải là phong cách hành sự quen thuộc của Khang phi.
Chân mày Khang phi nhíu lại, hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng bổn cung sẽ trực tiếp giải quyết nàng? Ở trong lòng ngươi, bổn cung chính là người lòng dạ ác độc như vậy?”
Dương Quỳnh vội vàng cười làm lành, “Nương nương, người dịu dàng săn sóc như vậy, sao có thể là người lòng dạ ác độc được? Ta chỉ cảm thấy Tôn Tiệp dư kia liên tiếp khiêu khích, hôm nay mặc dù bị giáo huấn, nhưng vẫn chưa đủ để in sâu trong trí nhớ của người như nàng.”
Tôn Tiệp dư cười nói: “Đúng vậy. Hiện tại ta được phong là Tiệp dư.”
Lục Khuynh Nương vội vàng đứng dậy, vạn phúc* nói: “Dân nữ bái kiến Tôn Tiệp dư.”
(*vạn phúc: lời chào của phụ nữ thời xưa)
Tôn Tiệp dư đỡ nàng đứng dậy nói: “Lục sư phụ làm gì vậy? Người là sư phụ của ta, vốn dĩ là ta nên hành lễ với người. Có điều uy nghi của Thiên gia, ta không tiện như vậy.”
Lục Khuynh Nương kính cẩn nói: “Tiệp dư nương nương nói gì vậy, dân nữ làm sao dám nhận lễ của người?”
Hoàng thượng ở phía trên ngự tòa nói: “Nếu Tôn Tiệp dư không tiện hành lễ, vậy hãy hiến một khúc vũ trợ hứng đi, cũng để cho Lục sư phụ xem vũ kỹ của ngươi có bị mai một hay không.”
Tôn Tiệp dư quay đầu lại cười nói: “Vâng. Thần thiếp tuân mệnh. Xin Hoàng thượng cho thần thiếp xuống dưới thay y phục.”
Hoàng thượng nói: “Trẫm cho phép.”
Lục Khuynh Nương có chút bất ngờ vì chuyển biến như vậy. Nhưng trước ngự tiền thì không thể hỏi, đành phải ngồi xuống chờ xem điệu múa của Tôn Tiệp dư.
Rất nhanh, Tôn Tiệp dư mặc Hoa thái nghê thường đi tới giữa đại điện. Nhạc sư ở bên cạnh đã sớm chuẩn bị xong bắt đầu tấu lên khúc nhạc êm ái. Tôn Tiệp dư cùng khúc điệu nhẹ nhàng nhảy múa.
Lúc này Lục Khuynh Nương càng kinh ngạc hơn. Vì sao Hoa thái nghê thường nàng phái người đưa vào cung lại được mặc ở trên người Tôn Di Ca? Ánh mắt của nàng nhìn về phía Khang phi, Khang phi khẽ lắc đầu. Tuy rằng Lục Khuynh Nương không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết Khang phi muốn nàng bình tĩnh lại.
Xuất phát từ tín nhiệm đối với Khang phi, Lục Khuynh Nương thoáng khôi phục tâm tình, quay đầu nghiêm túc xem Tôn Tiệp dư múa. Nàng là người tinh thông vũ đạo, chỉ cần mấy động tác của Tôn Tiệp dư, nàng cũng đã biết mấy năm nay Tôn Tiệp dư bỏ khiêu vũ. Nếu không cũng không thể nào nhảy được phong vận như vậy.
Tôn Tiệp dư nhảy xong, mọi người vỗ tay. Mặc dù một ngày trước Hoàng thượng có trách mắng Tôn Tiệp dư một trận, nhưng lúc này cũng đã sớm nguôi giận. Vừa thấy Tôn Tiệp dư vũ tư biên tiên, bất giác lại thiên sủng mấy phần.