Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 98 : Yêu cầu
Ngày đăng: 22:06 19/04/20
Lại nói Dương Quỳnh phụng mệnh Khang phi, tính toán đúng thời gian tới đòi xiêm y.
“Thanh Diệp, ngươi nói Tôn Tiệp dư có trả xiêm y cho chúng ta hay không?” Yên Xảo không yên lòng.
Dương Quỳnh nhìn đại môn của Loan Hương Cư, nói: “Nàng không muốn trả, chỉ sợ không có bản lĩnh này.”
Đang nói, đại môn của Loan Hương Cư mở ra, một cung nữ từ bên trong đi tới.
“Nàng chính là Thiên Thanh.” Yên Xảo nói.
Thiên Thanh đã từng gặp Dương Quỳnh, tiến lên thi lễ nói: “Nô tì bái kiến nữ quan Thanh Diệp.”
Dương Quỳnh miễn lễ. Thiên Thanh nói: “Không biết nữ quan Thanh Diệp đến để làm gì?”
Dương Quỳnh nói: “Đến làm gì thì không dám nhận. Ta phụng mệnh Khang phi nương nương có việc cầu kiến Tôn Tiệp dư.”
Thiên Thanh cười nói: “Người tới thật không đúng lúc. Bây giờ Tiệp dư nương nương không có ở đây.”
“A?” Dương Quỳnh cùng Yên Xảo liếc mắt nhìn nhau, “Vậy... Để chúng ta vào đợi có được không?”
“Chuyện này...” Thiên Thanh ra vẻ do dự nói: “Không biết bao giờ thì Tiệp dư nương nương trở về, nô tì sợ người đợi vô ích.”
Dương Quỳnh cười nói: “Làm sao lại vô ích được? Chẳng lẽ Tôn Tiệp dư không trở về nữa? Như vậy đi, xin hỏi Tôn Tiệp dư đi đâu? Làm phiền ngươi có thể phái người đi thông báo một tiếng không?”
Thiên Thanh nào dám nói Tôn Tiệp dư đi đâu. Chỉ cần phái người đi tìm liền biết nàng đang nói dối, đành phải cười nói, “Nữ quan Thanh Diệp nói rất đúng, mời người vào bên trong.”
Dương Quỳnh dẫn theo Yên Xảo vào Loan Hương Cư. Thiên Thanh để các nàng vào thiên điện, cười nói: “Người chờ một chút, nô tì lập tức phái người đi thông báo Tiệp dư nương nương trở về.” Nói xong cũng rời đi.
Có cung nữ bưng trà và điểm tâm tới, cấp bậc lễ nghĩa ngược lại rất chu đáo.
Yên Xảo chờ một lúc, nhàm chán nói: “Thanh Diệp, ngươi nói Tôn Tiệp dư vốn không hề ra ngoài đúng không, chỉ là trốn không muốn trả quần áo cho chúng ta?”
Dương Quỳnh uống trà, miệng của nàng bị Khang phi dưỡng đến sang rồi. Uống loại trà này rõ ràng cảm thấy chát miệng. “Đúng hay không đúng thì liên quan gì? Chúng ta tính toán thời gian đến đây. Thời điểm tới, ta xem các nàng còn có thể diễn trò được nữa không?”
Con ngươi Yên Xảo chuyển động, hiểu ý Dương Quỳnh, vui vẻ nói: “Như vậy là có thể nhìn các nàng mất mặt rồi!”
Lại nói Thiên Thanh đi gặp Tôn Tiệp dư, “Nương nương, các nàng không chịu đi, khăng khăng ở đây chờ người. Nô tì để các nàng chờ ở Thiên điện.”
Khang phi trông thấy Tôn Tiệp dư quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, người đây là...”
Nhắc tới chuyện này, Hoàng thượng lại tức giận nói: “Ngươi nhìn y phục nàng mặc xem.”
Khang phi không hề liếc mắt nhìn, cười nói: “Không phải chỉ là một bộ vũ y sao? Đáng để Hoàng thượng tức giận như vậy, nên chú ý long thể một chút.”
Lời này ôn nhu mềm mại, Hoàng thượng nghe được trong lòng vô cùng thư thái. “Đó là trẫm ban cho nàng.”
“Nếu Hoàng thượng đã ban cho thần thiếp, thì đó chính là của thần thiếp. Nếu Tôn Tiệp dư thích, đưa cho nàng thì có sao?” Khang phi thể hiện mình vô cùng rộng lượng.
Tôn Tiệp dư hoàn toàn không ngờ nội dung vở kịch sẽ thay đổi đột ngột như vậy, một bước chuyển ngoặt lớn như vậy. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thượng, trong ánh mắt chứa đựng sự mong đợi. Chỉ cần Hoàng thượng gật đầu là nàng có thể thoát tội.
Hoàng thượng nhìn Khang phi, trong mắt đầy sự xét đoán. “Nếu là xiêm y khác, đương nhiên tùy nàng. Thế nhưng bộ này không giống, sao nàng có thể tặng cho người khác?”
“Hoàng thượng.” Khang phi yếu ớt gọi một tiếng, Dương Quỳnh nghe được mà xương cốt cũng đều muốn nhũn ra. Không khỏi âm thầm ghen tị với Hoàng thượng. Ở trước mặt nàng, Khang phi chưa bao giờ làm nũng như vậy.
“Dù sao thì Tôn Tiệp dư cũng đã mặc xiêm y này rồi, người sẽ không muốn thần thiếp tiếp tục mặc chứ? Việc đã đến nước này, vậy sao không giúp Tôn Tiệp dư hoàn thành ước vọng? Huống chi Tôn Tiệp dư cũng là đệ tử của Lục Khuynh Nương. Ngày mai để Tôn Tiệp dư hiến một khúc vũ, coi như lấy công chuộc tội, người thấy được không?”
Nghe Khang phi nói như vậy, Hoàng thượng cũng không còn cách nào khác. Khang phi nói đúng, dù sao cũng chỉ là một bộ xiêm y, nếu vì vậy mà xử phạt Tôn Tiệp dư, không khỏi có chút chuyện bé xé ra to. Kỳ thật Hoàng thượng tức giận như vậy, hơn phân nửa là vì Khang phi. Hiện giờ Khang phi rộng lượng, hắn đương nhiên cũng không có ý định truy cứu. Nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy được, chuyện này sẽ không đơn giản như vậy. Khang phi xác thực là người nhường nhịn vô tranh, nhưng cũng không phải một người có thể khinh thường. Hoàng thượng hơi có thâm ý liếc mắt nhìn Khang phi một cái, không biết nàng sẽ đi bước tiếp theo như thế nào.
“Nếu ái phi đã nói như vậy, trẫm liền đồng ý. Tôn Tiệp dư, ngày mai khi Lục Khuynh Nương vào cung, trẫm lệnh ngươi hiến vũ trợ hứng.”
Tôn Tiệp dư vội vàng khấu đầu lạy tạ nói: “Thần thiếp tuân chỉ.”
Một hồi ầm ĩ, Hoàng thượng đương nhiên đã không còn hứng trí ngủ lại. Nhìn thấy Khang phi, ý tứ lại càng rõ ràng hơn.
“Hoàng thượng, đêm nay thần thiếp còn muốn múa một lần cuối, không cho phép người nhìn lén nha.” Khang phi nửa đùa nửa thật nói.
Dương Quỳnh thầm nghĩ: Dám cự tuyệt Hoàng thượng, toàn Hoàng cung này chắc cũng chỉ có thể tìm được một vị?
Vừa vặn Hoàng thượng vẫn thật đúng là bao che cho nàng. Nghe vậy cười nói, “Cũng được, hôm nay trẫm đi chỗ Cẩm phi xem sao.”
Khang phi thi lễ nói, “Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.”
Đuổi người, còn chọc cho người vui vẻ như vậy. Dương Quỳnh thật không hiểu Hoàng thượng này là trúng độc gì của Khang phi rồi.