Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 138 : Tâm sự
Ngày đăng: 22:07 19/04/20
___ "Thân mình bổn cung không khỏe, đồ đạc ở đây phải làm phiền Ngô thái y rồi." ___
Chương thứ một trăm ba mươi tám: Tâm sự
Nếu như nói trước đây mọi ý đồ của Khang phi đều nằm trong dự liệu của Hoàng hậu, thì giờ đây những lời cuối cùng này, lại là những lời Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ tới. Nàng cho rằng Khang phi tới là để kết minh, nhưng xem ra quả thực cũng không phải vậy. Nhưng câu "Đừng cứu giúp" này là có chuyện gì?
"Ngươi nói cái gì?"
Khang phi gật đầu, "Nương nương không nghe nhầm đâu. Nếu như thần thiếp bị buộc tội, xin nương nương hãy khoanh tay đứng nhìn. Người chỉ cần nhớ kĩ, mục đích của Trịnh Quý phi là phượng vị của người, sự nguy hiểm của người lớn hơn của thần thiếp, chỉ cần người bất động, Trịnh Quý phi sẽ không có cách nào đạt được mục đích. Như vậy tất cả thắng bại đều không thể biết được."
Hoàng hậu nhìn Khang phi, thấy nàng vẫn bình tĩnh nói ra những lời này, nhưng phía sau lại là sóng to gió lớn đến nhường nào? Tuy rằng Hoàng hậu vẫn không tin Trịnh Quý phi sẽ có năng lực lớn như vậy, lật đổ Khang phi, đó là chuyện mà ngay cả Hoàng hậu như nàng cũng không làm được, chẳng qua nhìn dáng vẻ như lời thề son sắt của Khang phi, nhưng lại không phải là do nàng không tin. Khang phi sẽ không ở đây lấy chuyện này ra đùa với nàng.
"Tuy bổn cung cảm thấy chuyện như vậy sẽ không xảy ra, nhưng bổn cung vẫn muốn hỏi một câu, nếu quả thật chuyện đó xảy ra, ngươi có cách tự cứu mình không?"
Ánh mắt Khang phi rủ xuống, ngón tay khẽ vuốt tay ghế dựa, nhẹ giọng nói, "Nương nương, chuyện thần thiếp nói chỉ là dự tính xấu nhất. Nếu quả thật chuyện đó xảy ra, thần có thể tự cứu mình hay không người cũng đều phải làm như vậy. Cân nhắc lợi và hại, thần thiếp bị buộc tội và phượng vị, người phải chọn một."
"Ngươi đang giúp bổn cung?" Hoàng hậu cảm thấy Khang phi đang tận tâm lấy lòng, thế nhưng chuyện này là không có khả năng. Nữ nhi Thẩm gia nàng đã có bao giờ tận tâm lấy lòng người khác đâu?
"Hoàng hậu nương nương đừng nghĩ như vậy, thần thiếp chỉ không muốn người hại mình đạt được mục đích mà thôi." Trong giọng nói của Khang phi thậm chí còn mang theo chút dí dỏm.
Hoàng hậu nhìn nàng một lúc, gật đầu, "Lời của ngươi bổn cung đã nhớ. Có điều sau này bổn cung làm thế nào, còn phải xem ý của bổn cung."
Khang phi thấp mi thuận mắt, gương mặt cung kính, "Tất nhiên, lời thần thiếp nói chỉ là đề nghị, hết thảy vẫn phải nghe Hoàng hậu nương nương."
Ngô Đồng dẫn theo tiểu thái giám đi theo sau vào Cung Hưng Hòa. Cả đường đi, ánh mắt Ngô Đồng không ngừng quan sát xung quanh. Vào chính điện, thấy nơi đây bày đầy là hạ lễ của các cung đưa tới, Trịnh Quý phi thì chậm rãi đi ra từ phía sau tấm bình phong. Ngô Đồng vội vàng thi lễ.
"Đứng lên đi. Bổn cung cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ngô thái y." Sắc mặt Trịnh Quý phi hồng thuận, xem ra lần này được chăm sóc vô cùng tốt.
"Vi thần mới tới Thái Y Viện, vẫn chưa may mắn được xem bệnh cho các chủ tử trong cung." Ngoài miệng Ngô Đồng nói rất cung kính, nhưng trong lòng lại âm thầm cười nhạt, người nào dám để mình chữa bệnh, chỉ sợ thật sự không muốn sống nữa.
Trịnh Quý phi nghe xong chỉ cười cười, cũng không nói gì nhiều, "Thân mình bổn cung không khỏe, đồ đạc ở đây làm phiền Ngô thái y rồi." Nói xong đứng dậy rời đi.
Ngô Đồng cung kính đưa tiễn Trịnh Quý phi, sau đó tùy ý lục lọi trong đống lễ vật. Mọi người đều biết Trịnh Quý phi có thai là đại sự trong cung, từ Hoàng thượng đến Hoàng hậu đều cực kỳ coi trọng, vì vậy chắc chắn sẽ không có ai đui mù mà tặng cả những đồ không nên có. Ngô Đồng lục lọi một lúc, cũng không có phát hiện gì, bất giác nhàm chán.
Có điều nhàm chán là nhàm chán, nhưng Ngô Đồng vẫn đàng hoàng kiểm nghiệm từng lễ vật một. Nếu như để bỏ sót mà có vấn đề xảy ra, hắn chắn chắn sẽ không gánh nổi. Đang xem xét, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Ngô Đồng quay đầu lại, thấy Đại cung nữ Thu Lan bưng trà và điểm tâm đi tới trước mặt hắn.
"Ngô đại nhân mời dùng trà điểm." Dáng dấp Thu Lan không tệ, y phục cung nữ màu hồng bao bọc lấy thân thể mảnh khảnh của nàng, đem mông, ngực, thắt lưng phác họa ra rất mê người.
"Đa tạ cô nương." Ngô Đồng đang buồn chán, thấy có một tiểu mỹ nhân tự mình đưa tới cửa như vậy, đương nhiên sẽ không thể để lỡ, lập tức bắt chuyện, "Tại hạ còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương."
Nét mặt tươi cười của Thu Lan như đón xuân về, "Nô tì là Thu Lan, nhất đẳng cung nữ của Cung Hưng Hòa."
Ӽc5<>
Ngô Đồng gật đầu, cặp mắt đào hoa híp lại, một loại khí chất xấu xa xuất hiện, "Xem ra Thu Lan cô nương rất được Quý phi nương nương trọng dụng. Vậy sao không ở cạnh nương nương hầu hạ? Mà lại đến nói chuyện phiếm với tại hạ, phải chăng tại hạ đã làm cô nương chậm trễ chính sự?"