Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 139 : Cổ độc
Ngày đăng: 22:07 19/04/20
___ "Ngươi đúng là người kỳ quái." ___
Chương thứ một trăm ba mươi chín: Cổ độc
Thu Lan nghe xong ánh mắt buồn bã. Ngô Đồng vốn chỉ có ý thăm dò, nhưng thấy vẻ mặt Thu Lan như vậy, biết là mình đã dùng đúng biện pháp, vội vàng nói, "Vẻ mặt cô nương mang nét ưu sầu, phải chăng tại hạ đã nói sai điều gì?"
Thu Lan vội vàng lắc đầu nói, "Không sao. Ngô đại nhân nói không sai, là... là do nô tì."
Ngô Đồng tỏ vẻ không hiểu, sau đó lại cố ý như đã hiểu thông suốt nói, "Chẳng lẽ là cô nương đắc tội với nương nương? Khiến nương nương không vui?"
Thu Lan vẫn lắc đầu, thấy Ngô Đồng vẫn hiếu kì nhìn mình, nàng nhìn xung quanh một chút, thấy trong chính điện không còn ai khác, liền than thở, "Đại nhân thật sự là có lòng từ bi. Nô tì chỉ là một cung nữ nho nhỏ, sao dám làm phiền đại nhân quan tâm như vậy?"
Ngô Đồng lắc đầu nói, "Cô nương nói vậy là không đúng rồi. Nữ tử thế gian đều là trời xanh ban ân, nam nhi chúng ta đương nhiên phải thương hoa tiếc ngọc."
Thu Lan nhìn thoáng qua Ngô Đồng, bị ánh mắt hoa đào kia khiến trái tim đập loạn, "Nô tì đa tạ đại nhân quan tâm. Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, nương nương vốn rất coi trọng nô tì, nhưng từ sau khi Khánh ma ma tới, thì nương nương dần dần xa lánh nô tì, không chỉ riêng nô tì, mà mấy tỷ muội khác vốn dĩ được nương nương coi trọng cũng đều như vậy."
Ngô Đồng mở to hai mắt, không hiểu hỏi, "Khánh ma ma là ai? Làm sao lại lọt được vào mắt xanh của nương nương vậy?"
Thu Lan lắc đầu, "Nàng là ma ma mà mẫu gia của nương nương đưa vào cung làm bạn với nương nương, vừa vào cung thì đã được nương nương coi trọng. Nô tì thấy chẳng qua cũng chỉ là một lão ma ma có phần cẩn trọng mà thôi, thật sự thì nhìn không có gì đặc biệt."
Ngô Đồng cười nói, "Tục ngữ có câu, "Nhà có một lão, như có một bảo", lão nhân gia luôn hiểu biết hơn chúng ta nhiều."
Thu Lan thấy cặp mắt đào hoa của Ngô Đồng lúc cười lên cong cong thành hai hình trăng lưỡi liềm, càng thêm hấp dẫn, trên mặt đỏ ửng, vội vàng nói: "Ngô đại nhân nói đúng, là do nô tì hẹp hòi."
"Nếu cô nương đã nói như vậy, ngược lại là trách tại hạ rồi. Có điều nghe cô nương nói thế, tại hạ cũng muốn được diện kiến vị Khánh ma ma này, chỉ là không biết tại hạ có vinh hạnh này hay không."
Thu Lan suy nghĩ một chút, đề nghị nói, "Chờ đại nhân kiểm tra hết tất cả những lễ vật này, tất nhiên là phải tới phục mệnh nương nương, đến lúc đó có thể sẽ gặp Khánh ma ma."
"Đa tạ cô nương nhắc nhở." Ngô Đồng thuận tay kiểm tra lại những lễ vật còn sót, xác định không có thứ gì ảnh hưởng đến thai nhi xong mới đứng lên nói, "Tại hạ đã kiểm nghiệm xong, cô nương có thể dẫn đường không, tại hạ muốn tới gặp Quý phi nương nương phục mệnh."
Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu nghe Thái Quyên nói, cười khổ: "Nam nhân xưa nay đều là như vậy, nhất là Hoàng thượng. Cốt nhục của Thiên gia, vốn sẽ được sủng hơn người khác một chút. Trịnh Quý phi dám có hành động lớn như vậy, còn không phải là ỷ vào khối thịt trong bụng kia? Ngươi xem gần đây Hoàng thượng cũng không hỏi tới chuyện Tôn Bảo lâm mưu hại Khang phi nữa, sợ là muốn cho qua rồi."
Thái Quyên nói, "May mà nương nương vẫn áp xuống không xử lý, bằng không chẳng phải là sẽ làm trái với Thánh chỉ?"
"Bổn cung và Hoàng thượng là phu thê từ thuở nhỏ. Đối với hắn, một chút hiểu biết này là vẫn phải có." Hoàng hậu hơi ngừng lại, nói tiếp: "Mấy ngày nữa là Ti ết Thư ợng Tỵ (*) rồi. Trong cung đã chuẩn bị kĩ càng chưa?"
(*) Tiết Thượng Tỵ: Ở Vi ệt Nam g ọi là T ết Hàn th ự c, là t ết bánh trôi bánh chay đó:)))
Thái Quyên vội vàng trả lời, "Đã chuẩn bị xong theo sự dặn dò của nương nương. Hôm qua Cung Lâm thượng đã đến báo lại rồi."
Hoàng hậu gật đầu, tinh thần có chút không tốt, "Việc này các ngươi chú ý cẩn thận. Mọi người ở trong phòng buồn chán đã cả một mùa đông, nên đi ra ngoài vui vẻ một chút."
Mồng ba tháng ba, Tiết Thượng Tỵ.
Ở dân gian đa phần mọi người sẽ ở ven sông ăn uống tiệc rượu, du xuân ngoại thành. Trong cung không thể so với dân gian, cho nên hàng năm đều do Hoàng hậu chủ trì, mọi người ở bên hồ trong Ngự hoa viên chiêu đãi yến hội.
Sáng sớm ngày hôm đó, sau khi các vị phi tần đã chăm chút trưng diện thì đều tới bên hồ từ rất sớm. Buồn chán cả một mùa đông, rốt cuộc cũng có thể cởi bỏ lớp áo lông thật dày, thay bằng xiêm y êm ái, mọi người càng muốn khoe vẻ mặt xinh đẹp nhất của mình. Nhất thời, bên hồ giống như được trồng cả một vườn hoa khoe sắc thắm, làm người ta nhìn mà hoa mắt.
Khang phi vốn không định dẫn Dương Quỳnh theo, tránh để nàng nhất thời lại vô ý trúng quỷ kế của người khác, tăng thêm phiền phức. Thế nhưng Dương Quỳnh lại khăng khăng muốn đi theo, lý do cũng rất đơn giản, chính là loại hoạt động tập thể này rất dễ gặp chuyện không may. Hơn nữa địa điểm là ở ven hồ, vạn nhất có người kiên quyết ra tay độc ác, thì Khang phi có thông minh thế nào đi nữa cũng không ngăn cản được.
Khang phi suy nghĩ một lúc, cảm thấy Dương Quỳnh nói cũng có lý, liền gật đầu đồng ý. Vẫn là Nguyên Hương và Dương Quỳnh biết võ công đi theo Khang phi, Như Quyên ở lại Cung Lung Hoa.
Ngồi kiệu đi thẳng tới ven hồ, trước mắt chính là oanh oanh yến yến đông đảo náo nhiệt, cũng có rất nhiều người Khang phi không nhận ra. Phi tần cấp thấp bình thường không đủ tư cách để đến Cung Phượng Từ thỉnh an Hoàng hậu. Hôm nay Hoàng hậu khai ân, cho phép tất cả các phi tần t ại t ịch (*) tới tham gia yến hội, vì vậy nhân số lập tức tăng lên rất nhiều.
(*) Tại tịch: Những người đang có quan hệ lệ thuộc với quốc gia hoặc tổ chức.