Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 143 : Mất kiếm
Ngày đăng: 22:07 19/04/20
___ "Nương nương... Vì sao Hoàng thượng lại tức giậnđến như vậy?" ___
Chương thứ một trăm bốn mươi ba: Mất kiếm
Hoàng thượng nhìn vẻ mặt của Khang phi rõ ràng là bị tổn thương nhưng lại giả bộ cố gắng kiên cường, trong lòng sinh thương tiếc, "Lời ái phi nói, đương nhiên trẫm tin tưởng."
Khang phi mỉm cười, "Được Hoàng thượng tin tưởng, thần thiếp đã mãn nguyện rồi."
Hoàng thượng gật đầu nói, "Được rồi, việc này coi như kết thúc. Sau này bất luận kẻ nào cũng không được nhắc lại nữa." Nói xong, cúi đầu nói mấy câu với Hoàng hậu liền rời đi.
Sau khi Hoàng thượng đi rồi, Hoàng hậu nhìn Trịnh Quý phi, trong ánh mắt mang theo ý cười nhạt, thì ra ngươi vẫn luôn đánh một bàn tính như vậy, quả thực cao minh, nhưng có điều vẫn đi sai một nước.
Trịnh Quý phi nhìn vẻ mặt của Hoàng hậu, lại quay đầu nhìn Khang phi, liền thấy Khang phi dẫn theo Dương Quỳnh bước xuống đài, ngay cả một cái cười nhạt cũng tiếc rẻ cho nàng.
"Hoàng hậu nương nương, thân thể thần thiếp đột nhiên không khỏe, muốn hồi cung nghỉ ngơi."
Hoàng hậu nói. "Nếu khó chịu thì mau trở về đi! Muội muội bước đi phải cẩn thận đó." Một câu nói ý tứ hàm súc, từ trong miệng Hoàng hậu nói ra, truyền tới tai Trịnh Quý phi, sức nặng lại tăng thêm một phần.
Trịnh Quý phi đi rồi, Hoàng hậu nhìn Yên Liễu và Thu Vân, suy nghĩ một lúc, sau đó phất tay một cái, cũng cho các nàng lui xuống.
Một ngày tiệc rượu, cũng kết thúc ở đây.
Nhóm người Khang phi trở lại Cung Lung Hoa, Dương Quỳnh mới dám hỏi, "Nương nương, nếu Hoàng thượng phái người đến Lâm Phương Các điều tra thì làm sao bây giờ?"
Khang phi buồn cười nói, "Bây giờ ngươi mới nhớ tới chuyện này. Hoàng thượng đa nghi, nhất định sẽ cho người đi điều tra. Bổn cung đã dặn Chu tỷ tỷ phái ngươi giấu sách võ công rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Cẩm phi nương nương phái người?" Dương Quỳnh cảm thấy chuyện này đặc biệt có vấn đề. Thứ nhất, Cẩm phi có thể phái ai có khả năng vào Lâm Phương Các trước người của Hoàng thượng được? Thứ hai, đột nhiên đi đâu để tìm sách võ công bây giờ? Nghĩ tới nghĩ lui, không khỏi nghĩ đến một người thích hợp, "Âu Dương Đình?"
Khang phi thở dài, "Việc này cũng chỉ có Âu Dương Đình làm được. Chu tỷ tỷ xin hỗ trợ, hắn tất nhiên sẽ không từ chối. Bổn cung lại nợ họ một ân tình rồi."
Như Quyên đúng là nghe hiểu. Bởi vì hiểu, cho nên sắc mặt nàng tái nhợt, "Nương nương, nếu nói như vậy, chẳng phải Thanh Diệp sẽ bị nghi ám sát Hoàng thượng sao?"
Tuy Khang phi không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không gật đầu, "Đúng vậy, đối với khả năng này, từ trước đến nay Hoàng thượng thà giết lầm, cũng không chịu bỏ sót." Đây mới là chuyện rắc rối nhất.
Hoàng thượng xưa nay đều ích kỷ. Đối với khả năng thích khách tồn tại, đừng nói chỉ là một nữ quan nhỏ, cho dù đó là Khang phi nàng, Hoàng thượng cũng sẽ không chút lưu tình giết chết.
Thiên tâm quả thật khó dò!
"Nương nương, chúng ta phải nghĩ cách cứu Thanh Diệp ra!"
Khang phi giơ tay lên, Như Quyên lập tức ngậm miệng, "Như Quyên, ngươi đi canh cửa, đừng cho người ngoài bước vào, bổn cung phải suy nghĩ kỹ càng một chút."
Như Quyên gật đầu, đi ra ngoài canh chừng.
Khang phi mệt mỏi xoa xoa mi tâm. Chuyện này rất phiền toái, Khang phi nhất định phải thận trọng, chỉ cần hơi sơ ý cũng có thể khiến Hoàng thượng tăng thêm nghi ngờ, khiến cho Dương Quỳnh chết nhanh hơn.
Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu nhận được tin, lúc này cũng đang trầm tư.
Nước cờ này của Trịnh Quý phi quả thực ngoan độc. Một vòng lại tiếp một vòng như vậy cũng không biết nàng suy nghĩ mất bao lâu. Hoàng hậu đã có thể tưởng tượng ra, nếu như Khang phi đi cầu xin Hoàng thượng, thì Hoàng thượng có lập tức giết chết Thanh Diệp hay không.
Vở tuồng hôm qua của Trịnh Quý phi trên Tiết Thượng Tỵ cũng không phải diễn trắng. Bây giờ xem ra, ít nhiều Hoàng thượng cũng đã tin tưởng rồi. Nếu như không hoài nghi thân phận của Dương Quỳnh, thì Hoàng thượng sao có thể độc đoán như vậy? Mặc dù độc đoán, nhưng đối với Hoàng thượng mà nói, chẳng qua cũng chỉ là giết nhầm một nữ quan mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng nếu Khang phi coi chuyện này như đại sự, thì như vậy hoài nghi của Hoàng thượng đối với nàng sẽ càng nghiêm trọng hơn. Mặc dù Khang phi sẽ không bị liên lụy đến chuyện này, nhưng tín nhiệm của Hoàng thượng đối với nàng còn có thể giống như trước sao?
Chuyện này đã nan giải lại càng thêm nan giải, rõ ràng Khang phi nhất định phải có hành động, nhưng hết lần này tới lần khác cái gì cũng không làm được.
"Khang phi a, thông minh như ngươi, sẽ làm thế nào đây?"