Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 157 : Tìm lại

Ngày đăng: 22:07 19/04/20


___ "Ta sẽ nói lại vớiđại ca muội." ___



Chương thứ một trăm năm mươi bảy: Tìm lại



Khánh ma ma âm trầm cười nói: "Luật pháp? Luật pháp thì sao? Người giang hồ sống bằng đầu đao liếm máu, ai quan tâm luật pháp cái gì? Hết lần này tới lần khác là hắn! Là hắn Thẩm Minh Hoa! Xử trảm cả ba người trượng phu và con trai ta, Thanh Diệp, ngươi có biết tận mắt nhìn thấy trượng phu và nhi tử của mình bị chặt đầu là cảm giác gì không? Ngươi biết không?"



Dương Quỳnh lắc đầu, "Ta không biết. Ta không có người nhà phạm pháp."



"Giết người trong giang hồ được gọi là phạm pháp sao? Mọi người đều mưu sinh như vậy, thế nhưng Thẩm Minh Hoa hắn vẫn cứ khăng khăng xen vào việc của người khác! Nếu hắn đã giết trượng phu và nhi tử của ta, thì ta sẽ giết muội muội của hắn để báo thù." Khánh ma ma nắm chặt song sắt, dường như muốn phá cửa ra ngoài.



Dương Quỳnh lạnh lùng nhìn, nói: "Ta khuyên ngươi đừng nên hao phí sức lực. Võ công của ngươi không tệ, thế nhưng muốn thoát ra thì cũng không khả năng. Mấy câu ngươi vừa nói nghe thì hợp tình hợp lý, nhưng ngẫm lại một chút thì có thể thấy rất nhiều sơ hở. Ta biết, ngươi muốn giấu mục đích thật sự của mình, có điều, nếu ta đã đoán đúng bước đầu tiên, thì cũng có thể đoán đúng những bước tiếp theo." Dương Quỳnh cúi người, nhẹ giọng nói, "Đây là khoa học, hiểu không?"



Khánh ma ma đương nhiên không hiểu. Chẳng qua là nàng cảm thấy Dương Quỳnh bây giờ không giống với Dương Quỳnh trong ấn tượng của nàng. Từ lúc nào mà người luôn đứng sau Khang phi, cả ngày không nói một câu, lại trở thành nữ tử khôn khéo như vậy? Khí thế nguy hiểm bức người trước nay chưa từng có.



Dương Quỳnh ngồi thẳng người. Nàng cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cũng cần thời gian để khiến cho tinh thần của Khánh ma ma sụp đổ.



"Nếu như ngươi muốn giết Khang phi nương nương, kỳ thật rất đơn giản. Dựa vào thân thủ của ngươi, nếu đã có thể vào Cung Lung Hoa lấy cắp kiếm Ánh Nguyệt ở bên cạnh ta, thì muốn giết nương nương cũng không có gì là khó khăn. Nhưng ngươi lại không làm như vậy, lại chọn một đường vòng, tốn công tốn sức. Làm như vậy nếu không phải đầu óc ngươi có vấn đề thì chính là ngươi có mưu đồ khác."



Khánh ma ma quay đầu, tránh né ánh mắt của Dương Quỳnh.



"Ngươi làm việc cho Trịnh gia?"



Khánh ma ma không nói, nàng cảm thấy Dương Quỳnh dường như có thể nhìn thấu nội tâm của nàng. Loại cảm giác này rất đáng sợ, môi của nàng mấp máy, trong lòng đã hạ quyết tâm, bất luận Dương Quỳnh có nói gì nữa thì mình cũng sẽ không đáp lại. Như vậy thì cho dù Dương Quỳnh có đoán đúng cũng không thể xác minh.
Thẩm phu nhân thấy vậy liền biết Dương Quỳnh là người được Khang phi tin tưởng, nói: "Nương nương, thần phụ vào cung yết kiến thời gian có hạn, cho nên xin nói ngắn gọn. Mấy ngày trước đại nhân nhận được thư của nương nương, lập tức tìm lại sổ sách của Hình bộ. Điều tra được, một năm trước quả thật có một vụ án của thổ phi giang hồ giết người cướp của. Án này xảy ra ở ngoại thành. Lúc đó quan phủ phải mất hơn nửa năm mới tìm được hành tung của bọn họ, lại bố trí hơn nửa tháng mới bắt được nhóm người kia. Bởi vì sau khi bắt được lại không ngừng có người rình rập cướp ngục, cho nên tình tiết liên quan đến vụ án lại càng nghiêm trọng hơn. Quan phủ không dám dây dưa, liền trực tiếp báo lên Hình bộ, người cũng bị áp giải đến giam giữ tại đại lao Hình bộ. Đại ca muội xưa nay chấp pháp nghiêm minh, dựa theo luật pháp liền lập quyết xử trảm."



Khang phi hỏi, "Người bị chém tên là gì?"



Thẩm phu nhân nói, "Người lớn tuổi tên Dư Khánh, hai người trẻ tuổi tên Dư Văn và Dư Võ. Theo lời khai của bọn họ thì còn có thê tử của Dư Khánh là Tôn Lan Anh. Thời điểm bắt được ba người họ thì nàng cũng bị thương chạy trốn."



Khang phi và Dương Quỳnh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có suy tính. Xem ra Khánh ma ma này chính là nữ nhân tên Tôn Lan Anh.



Thẩm phu nhân lấy một miếng ngọc bội từ trong ngực ra chuyển tới tay Khang phi. Chất ngọc xanh biếc, cũng không phải đồ thượng phẩm.



"Đây là ngọc bội trên người Văn Dư, khi mới dùng hình thì rơi ra từ trên người hắn, sau đó liền được niêm phong lại như vật chứng. Đại ca muội cảm thấy sẽ có ích với muội, cho nên bảo ta mang tới."



Khang phi nhìn mấy lần, cầm trong lòng bàn tay nói, "Đa tạ đại ca."



Thẩm phu nhân hiền hậu cười, "Nói cảm ơn với không cảm ơn cái gì, đều là người một nhà, nói những thứ này lại thành ra khách khí."



Khang phi nói, "Đại tẩu, ta biết trong thời gian này đại ca luôn dâng tấu chương cho Hoàng thượng, tận lực ngăn cản việc tăng thuế. Tẩu trở về nói với đại ca, đừng dâng tấu như vậy nữa, sẽ chỉ càng phản tác dụng."



Thẩm phu nhân không hiểu đại sự triều cục, nghe xong chỉ gật đầu, "Ta sẽ nói lại với đại ca muội." Nàng nói xong, đột nhiên nói: "Muội xem trí nhớ của ta này, suýt nữa quên mất chính sự." Nói xong lấy một phong thư từ trong ngực ra đưa cho Khang phi, "Hôm qua mới nhận được thư nhà, sau khi đại ca muội xem xong liền bảo ta vào cung, đưa phong thư này cho muội xem qua."



Vẻ mặt của Khang phi rất nghiêm túc. Nàng biết, thư nhà của phụ thân không thể tầm thường. Có đôi khi mấy tháng mới có một phong, nhưng lại đều là gửi cho đại ca. Từ khi mình vào cung cũng mới chỉ nhận được một bức, chính là sau khi mình sảy thai, phụ thân viết thư tới khuyên nhủ, cho nên mới khiến cho nàng vượt qua được lằn ranh kia. Bây giờ thư nhà lại tới, xem ra nhất định sẽ xảy ra đại sự.