Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 166 : Mưu phản
Ngày đăng: 22:07 19/04/20
(*) Đ ất phong : là vùng đ ấ t mà vua chúa phong cho chư h ầ u.
(**) Tu ổi thành gia l ập th ấ t: Tu ổi 30
___ "Bổn cung phải dưỡng bệnh, bất kì một phi tần nào cũng không gặp."____
Chương thứ một trăm sáu mươi sáu: Mưu phản
Thị vệ dẫn Đại Phương đến, Hoàng thượng nhìn sang, Đại Phương đã hoàn toàn rơi vào trạng thái đần độn, bất luận hỏi câu gì cũng chỉ kêu lớn, "Có máu! Có máu!" Hoàng thượng bất đắc dĩ khoát tay, thị vệ lại dẫn người xuống dưới.
Hoàng hậu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hoàng thượng, khuyên nhủ, "Hoàng thượng, người đã mất rồi, Hoàng thượng nên nén bi thương. Chuyện này cuối cùng rồi cũng sẽ được phơi bày, Long thể của người vẫn quan trọng hơn."
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn Hoàng hậu, "Mấy ngày trẫm không vào Hậu cung, Hoàng hậu lại quản lý Hậu cung thành như vậy phải không?"
Hoàng hậu nghe Hoàng thượng nói vậy, vẻ mặt không khỏi buồn bã, "Là thần thiếp vô năng, không quản lý tốt Hậu cung, xin Hoàng thượng trách phạt."
"Hừ!" Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, không nhìn Hoàng hậu nữa.
Lúc này Chu Cẩm phi cũng chạy tới, thấy Hoàng thượng lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoàng hậu, vội vàng đi tới khuyên an Hoàng hậu.
"Khang phi đâu? Làm sao Khang phi không tới?" Hoàng thượng đột nhiên hỏi.
Chu Cẩm phi nhắc nhở, "Hoàng thượng, Khang phi muội muội bị cấm túc ở Cung Lung Hoa."
Hoàng thượng bực mình. Hắn quả nhiên quên mất chuyện này, "Truyền Doãn Cung chính và Vạn Đình Phong tới đây."
Rất nhanh, Doãn Cung chính và Vạn Đình Phong chạy tới.
Hoàng thượng nói: "Chuyện này giao cho hai người các ngươi phụ trách, trong vòng ba ngày phải điều tra rõ, nếu không thì đừng làm nữa!" Nói xong, cũng không nhìn người khác, vung tay áo, trở về tẩm điện của mình.
Hoàng hậu nằm trên giường, phân phó nói: "Thái Quyên, bệnh tình của bổn cung nặng hơn, truyền ý chỉ của bổn cung, ngay trong hôm nay hủy bỏ cấm túc của Khang phi, truyền Khang phi đến Cung Phượng Từ hầu bệnh. Bổn cung phải dưỡng bệnh, bất kì một phi tần nào cũng không gặp."
"Nương nương, chuyện này... Khang phi nương nương bị cấm túc là ý chỉ của Hoàng thượng." Thái Quyên lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, Hoàng hậu đã qua tu ổi thành gia l ập th ất (**), thân thể xưa nay coi như khỏe mạnh. Hiện giờ sinh bệnh, tình hình lại vô cùng xấu.
Hoàng hậu cười khổ, "Nếu như Hoàng thượng trách tội xuống, bổn cung tự mình gánh chịu, đi nhanh đi."
"Vâng." Thái Quyên thấy Hoàng hậu khăng khăng, cũng không dám trì hoãn nữa, cầm phượng ấn của Hoàng hậu đóng dấu vào ý chỉ sau đó chạy tới Cung Lung Hoa.
Ngoài Cung Lung Hoa cũng bị thị vệ canh giữ. Thái Quyên lấy ra ý chỉ, những vẫn bị thị vệ gây khó dễ. Thái Quyên theo Hoàng hậu nhiều năm, tự nhiên cũng có khí thế, thấy vậy cao giọng nói, "Ý chỉ của Hoàng hậu nương nương ở đây, các ngươi còn gây khó dễ, chẳng lẽ muốn tạo phản hay sao?"
Thị vệ cầm đầu nói, "Thái Quyên cô nương, Khang phi nương nương bị cấm túc là thánh chỉ của Hoàng thượng, ngươi cầm ý chỉ của Hoàng hậu nương nương tới đây, chuyện này... chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương có thể lớn hơn Hoàng thượng sao?"
Thái Quyên cười nhạt, "Hoàng hậu nương nương tất nhiên không lớn hơn được Hoàng thượng. Nếu ngươi không phục, thì đại khái có thể đến trước mặt Hoàng thượng tố cáo, có điều Cung Lung Hoa hôm nay, ta nhất định phải vào."
Thị vệ nói, "Trong thánh chỉ của Hoàng thượng nói rõ, Khang phi không có thánh chỉ thì không được ra ngoài. Ta đảm đương chức trách, không dám để cô nương đi vào."
Thái Quyên nghe xong ánh mắt xoay chuyển nói, "Đã vậy thì ngươi theo ta đến trước mặt Hoàng thượng lý luận, mời Hoàng thượng quyết định."
Thị vệ nghe thấy, lập tức nói: "Hoàng thượng đang phiền lòng vì chuyện Dật Vương mưu phản, sao bọn ta có thể vì chút chuyện cỏn con này mà quấy rầy Hoàng thượng được?"
Thái Quyên cười lạnh, "Từ bao giờ mà không tuân theo ý chỉ của Hoàng hậu lại là chuyện nhỏ rồi? Ta thấy các ngươi là cố ý gây khó dễ, giấu diếm dã tâm!"
Thị vệ nghe thấy nóng nảy, nhìn xung quanh không có ai, kiếm trong tay ra khỏi vỏ, mũi kiếm hướng thẳng đến cổ của Thái Quyên.
Thái Quyên còn chưa kịp sợ thì hàn quan lóe lên, trước mặt mình xuất hiện một nữ tử. Nữ tử dùng kiếm của mình đỡ kiếm của thị vệ. Tiếng binh khí va chạm thanh thúy truyền vào tai, lúc này Thái Quyên mới phản ứng lại, nhận ra chính mình vừa mới dạo một vòng trước quỷ môn quan.
QEAAXX,^v