Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 22 : Phạt quỳ

Ngày đăng: 22:04 19/04/20


Lúc này đã là sau bữa trưa, trong phòng bếp nhỏ không có nhiều người. Vân Xảo đang bận rửa chén đĩa, thấy nàng đến, cười nói: “Hôm nay cũng không có gì giữ lại cho ngươi, sợ là ngươi đã uổng công một chuyến.”



“Nói giống như là ta tới đây tìm điểm tâm lót dạ vậy. Ta là muốn tới giúp, thật là, không nhìn thấy tấm lòng của người tốt.” Dương Quỳnh miệng nói xong liền thò tay hỗ trợ rửa chén.



Vân Xảo đã cùng nàng thân quen, một chút chuyện nhỏ này cũng liền thuận theo nàng, “Ta nói ngươi, thật sự là trời sinh lao lực. Buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, còn chạy tới giúp ta, người tốt giống như ngươi, trong Hậu cung càng ngày càng khó tìm.”



“Làm sao lại khó tìm, không phải ngươi đã tìm được một người sao?” Động tác trong tay Dương Quỳnh không ngừng.



Rửa chén đĩa xong, Vân Xảo từ trong ngực lấy ra một hầu bao sợi vàng sợi bạc, “Ngươi đều giúp ta làm việc, trách mắng cũng không đi. Cái này là tặng cho ngươi, không phải đồ hiếm có gì, cũng không đáng bao nhiêu tiền, ngươi đừng đa nghi, nhận lấy đi.” Nói xong nhét vào tay Dương Quỳnh.



Dương Quỳnh mở hầu bao ra nhìn, bên trong là một đôi vòng ngọc được cài vào nhau. Nàng không hiểu ngọc, nhìn có vẻ đúng là loại bình thường, cũng không biết ở thời đại này giá trị bao nhiêu tiền, cho nên do dự không cầm, không phải bởi vì cái khác, chỉ là sợ gây ra phiền toái.



Thấy Dương Quỳnh không có ý nhận, Vân Xảo nói: “Thế nào? Nhận món đồ nhỏ như vậy ngươi cũng không dám? Ngươi xem Xuân Dương cô cô, liền thỏi bạc cũng dám nhận, đâu giống ngươi thành thật như vậy. Không tích lũy tiền cho mình, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngươi muốn đi nương nương nơi đó mượn bạc? Thanh Diệp, không phải ta trách ngươi, ngươi là người tốt thiện tâm, thế nhưng lại không vì mình suy nghĩ. Những thứ này cũng không đáng tiền, ta chỉ là thấy khéo léo tinh xảo, mới tặng cho ngươi. Ngươi lại không dám nhận?”



Dương Quỳnh khó xử gãi gãi đầu, “Vân Xảo, ta luôn không cần những vật này, ngươi cho ta, ta cũng không đeo, đừng lãng phí. Ý tốt của ngươi ta nhận, nhưng thứ này ngươi cầm về đi.” Nói xong thả vòng ngọc vào trong bao, trực tiếp kín đáo đưa cho Vân Xảo, không đợi đối phương nói chuyện, nàng đã nhanh như chớp chạy đi.



Vân Xảo cầm hầu bao, vẻ mặt phiền muộn.



Dương Quỳnh một hơi chạy về phòng mình. Thiên Linh thấy bộ dạng của nàng như vậy, hỏi: “Làm sao vậy? Gặp quỷ?”



“Không có gì, sau khi ăn làm chút vận động.” Nàng ngồi xuống giường của mình, nhìn chằm chằm vào trần nhà, ngẩn người.



Thiên Linh thả việc trong tay xuống, đi tới sờ đầu nàng, “Hôm nay ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Sắc mặt một lúc lại biến đổi, hay là bị bệnh. Cung nữ chúng ta một khi bị bệnh là không khỏi được đâu.”



“Tại sao?” Dương Quỳnh vội vàng chuyển đề tài.



“Ngươi vì sao cái gì cũng không biết? Hay là cố ý kiểm tra ta?” Thiên Linh bất đắc dĩ nói: “Trong cung đại phu cũng chỉ có thái ý. Cung nữ thái giám bị bệnh không có tư cách mời thái ý. Chờ thành bệnh nặng, thái y đến cũng chỉ cho cái đơn thuốc, có thể sống sót hay không phải xem vận mệnh của chính mình. Cho nên ta nói ngươi, nếu như thấy không thoải mái thì hãy tranh thủ thời gian. Hiện tại nương nương sủng ái ngươi, mới thái y cho ngươi cũng không có gì khó, đừng chờ thành bệnh nặng, nếu không cũng chỉ có đến chỗ Diêm Vương báo tên.”
Một trận gió thổi vào, Mặc Diệp quỳ gối trước giường, “Nô tài tham kiến nương nương.”



“Xảy ra chuyện gì?” Khang phi buông sách hỏi.



“Trì ma ma đã xảy ra chuyện!”



“Cái gì?” Khang phi biểu tình thoáng thay đổi. Nàng nhìn chằm chằm Mặc Diệp, nói từng chữ, “Ngươi nói Trì ma ma đã xảy ra chuyện?”



Mặc Diệp biết rõ cảm tình của chủ tử mình cùng Trì ma ma, vì vậy cũng không do dự, nói thằng: “Thưa nương nương, Trì ma ma hôm nay đánh vỡ một bình hoa Thanh Ngọc, bị Trần Chiêu nghi phạt quỳ hai canh giờ. Quỳ chưa tới một canh giờ, Trì ma ma liền ngất xỉu, hiện tại vẫn chưa tỉnh.”



Khang phi nghe xong lời này, ngược lại tỉnh táo, “Trì ma ma là lão ma ma trong cung, vô cùng hiểu quy củ, làm sao có thể làm vỡ bình hoa?”



“Nô tài cũng thấy kì lạ. Thế nhưng Trì ma ma vẫn còn hôn mê, nô tài không thể thăm hỏi, đành phải trước tiên tới báo cho nương nương.” Mặc Diệp đơn giản nói xong, liền cũng không lên tiếng.



“Việc này bổn cung đã biết, ngươi mau trở về đi. Có chuyện gì lại đến báo cho bổn cung. Thanh...” Khang phi đang nói đột nhiên dừng lại, lúc này mới nhớ Dương Quỳnh không có ở sau lưng mình. Mấy tháng nay nàng đã quen với sự tồn tại cực nhỏ của Dương Quỳnh. Bây giờ như vậy, xem ra là thật buồn cười.



“Nương nương...” Lúc này Mặc Diệp cũng không thấy Thanh Diệp, luôn giống như người tàng hình đứng sau lưng nương nương.



“Không có gì, Thanh Diệp phạm lỗi bị ta phạt, ngươi trở về, đừng làm cho ai phát hiện.” Khang phi nói.



“Vâng. Nô tài cáo lui.” Mặc Diệp từ cửa sau nhảy ra ngoài.



Khang phi vuốt vuốt lông mày, trong lòng không khỏi âm thầm hận Dương Quỳnh, vì sao thời điểm cần nàng nhất, nàng lại cố tình cùng mình giận dỗi? Chẳng lẽ mình sủng nàng còn chưa đủ? Chính mình đối với nàng tốt, bao nhiêu nô tài đều cầu không được, ngược lại, nàng không biết cảm kích, còn bực bội với mình, chịu phạt cũng không phục, thật sự là không biết tốt xấu.



Một tiếng thở dài, phiêu đãng trong tẩm cung.