Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 23 : Chiến tranh lạnh
Ngày đăng: 22:04 19/04/20
Đêm đã thật khuya. Dương Quỳnh nằm ở trên giường không ngủ được nhưng Thiên Linh nằm bên cạnh đã ngủ rất sâu. Dương Quỳnh thở dài, nàng chưa từng có cảm giác uể oải như vậy. Nàng từ nhỏ là một đứa trẻ xuất thân khó khăn, ở tại vùng núi xa xôi. Trong nhà đông con, nuôi không được, nàng là đứa nhỏ nhất, lại là con gái, cha mẹ liền đưa nàng cho một vị bà cô cùng họ làm con thừa tự. Bà cô lớn tuổi, đợi Dương Quỳnh lên mười ba liền qua đời. Dương Quỳnh trở lại trong nhà của mình. Thế nhưng tách ra hơn mười ba năm, vô luận là cha mẹ đối với nàng, hay nàng đối với cha mẹ, thủy chung đều không thân thiết được. Anh chị em cũng cảm giác nàng là người ngoài. Cứ như vậy qua năm năm, Dương Quỳnh trưởng thành, liền chạy đến trong trấn nơi chiêu binh báo danh thành lính. Có lẽ sau đó vận mệnh hiểu được nó thiếu nợ nàng cái gì, làm cho nàng dựa vào tố chất thân thể ưu tú cùng đầu óc thông minh của mình mà liên tiếp được trọng dụng, cuối cùng tiến vào Bộ an ninh Quân đội tiếp nhận huấn luyện. Tham gia quân ngũ mấy năm nay, nhiệm vụ thực thi không ít, nguy hiểm nhiều vô số, cũng may nàng còn có thể đủ đầu đủ đuôi xuất ngũ. Đại khái cũng là vận mệnh thần kì đền bù tổn thất cho nàng. Làm vệ sĩ tư nhân đối với nàng mà nói kỳ thực rất nhẹ nhàng, càng nhiều lúc là dùng hù dọa người. Nếu như không phải nàng hiếu kì... Đến bây giờ nàng cũng không rõ, loại tình huống kì dị này sao có thể xảy ra? Thế nào chưa hiểu ra sao liền tới nơi này?
Hoạt động đầu gối có chút cứng ngắc, không thể không thừa nhận thuốc của Thiên Linh các nàng rất hữu hiệu. Đầu gối đã đỡ hơn rất nhiều, cảm giác sưng tấy đã biến mất. Nhìn bộ dạng này, là ngày mai có thể tiếp tục làm việc. Nhưng là chính mình thì có việc gì để làm? Dương Quỳnh cười khổ, dường như sau khi trở lại Cung Lung Hoa, nhiệm vụ duy nhất của nàng là đứng sau lưng Khang phi đảm nhiệm làm phông nền một bức tường. Giống như lúc trước không có gì khác nhau. Có điều chỉ là cần phông nền có thể xác con người, Khang phi cần gì phải chấp nhất với chuyện mình ngẫu nhiên vắng mặt? Ngày mai, nếu chính mình tiếp tục xuất hiện, đến lúc đó cùng Khang phi chạm mặt, có thể rất lúng túng hay không?
Dương Quỳnh cứ suy nghĩ miên man như vậy, dằn vặt đến canh ba rạng sáng mới dần dần ngủ thiếp đi.
Buổi sáng Thiên Linh rời giường thấy Dương Quỳnh còn đang ngủ, không khỏi có chút đau lòng. Trong ấn tượng của nàng, Thanh Diệp không phải người thích ngủ nướng, mỗi lần thức dậy đều sớm hơn mình. Xem ra hôm qua phạt bị vẫn là thương tổn nàng. Thiên Linh nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, mặc quần áo của mình xong, từ một ngăn kéo nhỏ ở bên cạnh lấy ra thuốc mỡ, nhấc chăn của Dương Quỳnh lên một góc. Động tác này làm Dương Quỳnh ngủ không sâu liền tỉnh.
“Đánh thức ngươi?” Thiên Linh có chút ngượng ngùng.
“Ta cũng nên tỉnh.” Dương Quỳnh ngồi dậy, trông thấy thuốc mỡ trong tay Thiên Linh, cười cười, hào phóng duỗi chân ra, vén quần lên, lộ ra đầu gối có chút sưng đỏ.
“Thoạt nhìn so với ngày hôm qua đã khá hơn nhiều.” Thiên Linh nói xong, đổ một ít thuốc mỡ ra tay, dùng tay ấm áp xoa lên đầu gối Dương Quỳnh.
Cảm giác ôn nhuận làm Dương Quỳnh rất hưởng thụ. Nàng thoải mái nheo mắt lại, nói: “Thiên Linh, cảm ơn ngươi.”
“Xem ngươi nói, chúng ta ở cùng phòng, một chút chuyện nhỏ này cũng không đáng là gì.” Thiên Linh cười nói.
“Ngươi ôn nhu như vậy, không biết sau này nam nhân nào có phúc khí lấy được ngươi?” Dương Quỳnh bắt đầu nói đùa.
Thiên Linh nghe xong lời này đột nhiên dừng động tác trong tay, khó hiểu ngẩng đầu nhìn nàng, “ Ngươi làm sao sẽ nói câu này?”
Khang phi gật đầu, Như Quyên để tiểu chung đến trên bàn nhỏ, ngoan ngoãn lui ra ngoài.
“Bưng Huyết Yến tới cho bổn cung.” Khang phi không quay đầu lại, nhưng trong phòng không có người khác, Dương Quỳnh đành phải bước tới, bưng chung nhỏ trong khay đưa cho Khang phi. Chung bị nâng lên, một tờ giấy nhỏ từ dưới đáy rơi xuống.
Dương Quỳnh nhặt lên, cũng không nhìn.
“Nhìn xem mặt trên viết cái gì?” Tựa hồ Khang phi đã sớm biết chuyện tờ giấy, hơn nữa cũng không định giấu nàng.
Dương Quỳnh mở ra nhìn, phía trên đơn giản chỉ có bốn chữ, “Trì thị trúng độc.” Dương Quỳnh không biết chuyện tối qua, bởi vậy có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn Khang phi.
Khang phi ngưng mày suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi mang theo Yên Xảo đi Hoa Âm các, nói là thay bổn cung đi thăm Trì ma ma.”
“Trì ma ma?” Đây là ai?
“Trì ma ma là ma ma giáo dưỡng bổn cung. Bởi vì lấy bổn cung mặt mũi, không đi Cung Thái Nghi dưỡng lão. Mặt khác, cũng là ma ma giáo dưỡng Trần Chiêu nghi, hai năm trước, Hoa Âm các thiếu một lão ma ma, Trần Chiêu nghi hướng về bổn cung thỉnh nàng, về sau Trì ma ma ở Hoa Âm các làm người hầu. Hôm qua Mặc Diệp mật báo Trì ma ma xảy ra chuyện, ngươi đi xem, tình huống cụ thể thế nào, trở về báo cho bổn cung biết.” Khang phi đem chân tướng sự tình nói một lần, phất tay ý bảo Dương Quỳnh có thể lui xuống.
Dương Quỳnh chần chừ lui xuống. Bình thường Khang phi chắc chắc sẽ không phái nàng đi ra ngoài, bởi vì hiểu rõ nàng đối với Hoàng cung không biết gì cả, cho nên chỉ để lại bên cạnh mình. Vậy lần này là tình huống gì? Làm sao lại phái mình đi ra ngoài? Còn là phái tới chỗ Trần Chiêu nghi?
Mơ mơ màng màng không dứt, Dương Quỳnh đành phải đi gọi Yên Xảo, cùng nhau đi Hoa Âm các.