Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 24 : Mảnh giấy
Ngày đăng: 22:05 19/04/20
Hoa Âm các cùng Cung Lung Hoa cách nhau không xa, đi qua hai tòa cung điện là đến. Trên đường đi, Dương Quỳnh bí mật thăm dò xem Yên Xảo rốt cuộc đối với Trần Chiêu nghi hiểu rõ bao nhiêu, không nghĩ tới Yên Xảo lại là mật thám. Đừng nói Trần Chiêu nghi, mà tất cả các phi tần lớn nhỏ trong cung, đều chỉ là vấn đề nhỏ. Đúng là một nhân tài! Dương Quỳnh cảm thán. Chẳng trách Khang phi để Yên Xảo đi theo nàng, hóa ra là một nhân vật như vậy.
Ngược lại Yên Xảo miệng cũng không quá giữ kín, chính là người bát quái(*) một chút. Dương Quỳnh hỏi nàng có biết chỗ đó, nàng không nói quả thực khó chịu. Hơn nữa mấy ngày nay nàng cùng Dương Quỳnh thân quen, vì vậy có cái gì thì nói cái đó, tất cả đều ra miệng.
(*) Trong Kinh Dịch có câu:
“Vô Cực sinh Thái Cực
Thái Cực sinh Lưỡng Nghi
Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng
Tứ Tượng sinh Bát Quái
Bát Quái sinh vô lượng.”
Vì thế trong xã hội, người ta bảo “tình huống bát quái”, “con người bát quái“... thì ý là” khó lường, không có lề lối, lung yung lộn xộn.
Mắt thấy Hoa Âm các ở phía trước, Dương Quỳnh cười nói: “Ta đối với mấy chuyện này cũng chưa quen, lát nữa đi vào nếu nói sai, ngươi có thể giúp ta một tay.”
Yên Xảo nói: “Xem ngươi nói, chúng ta đều là người của Cung Lung Hoa, nếu như ngươi phạm lỗi, thì ai cũng không có mặt mũi. Có điều, ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt Trần Chiêu nghi, còn không biết có thể ứng phó được hay không.”
Yên Xảo lo lắng chính là Dương Quỳnh lo lắng. Thân phận ở tại nơi này, coi như sau lưng có Khang phi chống đỡ, nhưng cuối cùng mình cũng chỉ là một nô tài. Có điều ngẫm lại, cũng không phải mình đến đập phá, lời hay nói tốt, phỏng chừng cũng không gây ra sóng gió gì.
Hai người đền mang tâm tình thấp thỏm đến cửa Hoa Âm các. Thông báo tính danh với tiểu thái giám, tiểu thái giám đi vào báo tin. Một lát sau liền chạy ra để cho hai người vào. Dương Quỳnh dẫn theo Yên Xảo một đường mắt nhìn thẳng tiến vào Hoa Âm các. Bước vào chính điện, Trần chiêu nghi đang ngồi trên giường nhỏ. Cung y màu xanh nhạt đặc biệt chói mắt, trên mặt trang điểm lớp son phấn mỏng, lộ vẻ vô cùng kiều diễm.
Dương Quỳnh nhận lấy, thấy trên mặt viết bốn chữ “Chiêu nghi hại ta.” Dương Quỳnh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Khang phi cười như không cười.
“Ngươi nghĩ chuyện này thế nào?” Khang phi hỏi.
Dương Quỳnh suy nghĩ một chút, mới đáp: “Thưa nương nương, theo như nô tài thấy, sự tình rất rõ ràng. Trì ma ma phát hiện mình trúng độc, cũng biết là do Trần Chiêu nghi gây nên, lại cố tình đánh vỡ bình hoa, làm mọi người chú ý, lúc này té xỉu, tự nhiên là làm người kinh động, sau đó nương nương ra tay cứu nàng một mạng.”
Khang phi nghe xong từ chối cho ý kiến, tiếp tục hỏi: “Vậy động cơ là gì? Tại sao Trần Chiêu nghi phải làm như vậy?”
Dương Quỳnh trong lòng nói thầm: Làm sao ta biết? Giữa các ngươi nợ cũ năm xưa cũng không nói cho ta. Ngoài miệng lại nói, “Có lẽ là Trần Chiêu nghi nhắm vào người?”
“Tại sao phải hướng về phía bổn cung? Tuy rằng bổn cung phục sủng, cũng không ngăn cản con đường của nàng. Nếu lui một bước, coi như nàng có thể lật đổ bổn cung, cũng chưa chắc được lợi.” Khang phi nói qua, hai mắt phượng nhìn về phía Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh nội tâm căng thẳng, ánh mắt này quá mị lực chúng sinh, làm người không thể không động tâm.
Khang phi thấy Dương Quỳnh hai mắt nhìn mình chằm chằm, không khỏi âm thầm tức giận. Một tiểu cung nữ sao có thể dám nhìn thẳng chủ tử? Lời trách cứ muốn ra khỏi miệng, nhưng ngẫm lại, khó được lúc hai người tự nhiên nói chuyện như vậy, cho nên buông tha nàng lần này.
“Ngươi còn chưa trả lời bổn cung?” Khang phi có vẻ hơi bất mãn nói.
Dương Quỳnh lúc này mới hoàn hồn, vội vã cúi đầu. Trong lòng có hơi mất bình tĩnh, nhưng mà chủ tử hỏi vẫn phải đáp, “Thưa nương nương, nô tỳ ngu muội, tìm không ra điểm mấu chốt trong đó.”
Khang phi bật cười, nàng đúng là người thành thực, đoán không được thật thà nói.
Ngay lúc Dương Quỳnh cho rằng Khang phi sẽ hảo tâm giải thích hộ nàng, thì Khang phi lại dặn dò nàng về nghỉ ngơi, nơi đây không cần nàng hầu hạ. Dương Quỳnh có chút buồn bực, đối phương ném cho mình một câu đố lại sống chết không cho mình đáp án, đây là chuyện gì?