Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 57 : Lo lắng

Ngày đăng: 22:05 19/04/20


Lúc này Chu Cẩm phi giống như nghĩ tới cái gì, hỏi: “Sao lại không thấy nha đầu Thanh Diệp kia?”



Khang phi nghe xong lắc đầu, “Còn chưa dậy đâu.”



“Sao?” Chu Cẩm phi kinh ngạc nói: “Ngươi cũng không quản nàng?”



“Quản thế nào? Kỳ thật, thân thể của nàng vẫn còn chưa thật tốt. Ta quen nàng hầu hạ, cũng lại không để ý nhiều như vậy. Rõ ràng là ta làm khó nàng, làm sao còn có thể yêu cầu nàng như trước khi bị thương?” Khang phi nhớ tới Dương Quỳnh bây giờ đối với mình chính là cái dạng kia, nhịn không được thở dài, “Chờ một chút đi. Đợi nàng hoàn toàn khôi phục.”



Chu Cẩm phi nhắc nhở, “Nhưng ta nói cho ngươi biết, nô tài là không thể nuông chiều. Ngươi sủng nàng là có hơi quá. Dù nàng tiếp tục được sủng, nhưng chung quy vẫn chỉ là nô tài. Cho dù nàng đã được trừ bỏ cung tịch, cũng vẫn là nô tài. Đối với nô tài, nên thưởng thì thưởng, nên phạt thì phạt. Nếu không sẽ làm hỏng quy củ.”



Khang phi cười nói: “Lời tỷ tỷ nói, muội muội nhớ kỹ.”



Hai người đang trò chuyện, đột nhiên trong điện an tĩnh lại. Hoàng hậu mặc cung y màu vàng sậm đi ra. Mọi người vội vàng đứng lên hành lễ.



“Chư vị muội muội tất cả đều đứng lên đi.” Hoàng hậu hòa ái nói, “Mấy ngày trước Thục phi bởi vì thay bổn cung điều tra chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai nên ở trong cung có chút động tác. Nàng chung quy vẫn còn trẻ người non dạ, có thể còn vài hành động không thỏa đáng, nhưng tâm là tốt. Mọi người nể mặt bổn cung, cũng đừng so đo gì nhiều.”



Mọi người lại vội vàng đứng dậy, đồng thanh nói: “Xin nghe theo ý của Hoàng hậu nương nương.”



Hoàng hậu vừa lòng gật đầu, ánh mắt chuyện sang hướng Khang phi, “Cung Lung Hoa của Khang phi là nơi Hoàng thượng đã tự mình hạ lệnh, không có Thánh chỉ không được soát cung. Thục phi vào cung thời gian ngắn ngủi, không hiểu được những quy củ này, Khang phi ngươi chớ nên trách nàng.”



Khang phi nói: “Hoàng hậu nương nương quá lo lắng rồi. Thục phi muội muội là thay người làm việc, thần thiếp sao dám trách nàng? Thần thiếp không cho nàng soát cung, đơn giản chỉ là muốn bảo vệ ý chỉ của Hoàng thượng mà thôi. Thần thiếp cùng Thục phi muội muội cũng không có hiềm khích cá nhân.” Khang phi nói đến vô cùng nhẹ nhàng xinh xắn, vừa cất nhắc Hoàng hậu, lại chỉ ra ý chỉ của Hoàng thượng, đồng thời ngầm châm biếm Liễu Thục phi trong mắt không có Hoàng thượng, không hiểu quy củ.
“Đương nhiên là liên quan. Thân thể của ta không tốt mới dẫn đến thể lực không đủ. Nhảy dây có thể làm cho cơ thể ta khôi phục nhanh một chút, như vậy sáng sớm cũng sẽ không dậy không nổi.” Dương Quỳnh giải thích nói.



Một lúc lâu sau Khang phi cũng không thấy nói chuyện. Nàng không biết mình phải nói thế nào. Dựa theo lập trường của nàng mà nói, thì nàng đương nhiên hi vọng Dương Quỳnh có thể thời khắc bảo hộ nàng. Nhưng ở mặt tình cảm, nàng hi vọng Dương Quỳnh có thể nghỉ ngơi thật tốt, để thương tổn hoàn toàn khôi phục.



“Nương nương?” Thấy Khang phi không nói lời nào, Dương Quỳnh thử gọi một tiếng.



Khang phi tỉnh thần lại, “Ngươi mỗi đêm đều phải luyện võ, ban ngày lại phải bảo hộ ta, như vậy có quá vất vả hay không?”



Dương Quỳnh nở nụ cười, cười đến cực kì ngốc nghếch, một chút cũng không có dáng vẻ của nữ tử thanh tú, “Ta thích học võ công chính là vì muốn bảo hộ nương nương ngươi. Có thể bảo hộ người mình thích, ngươi nói có cảm thấy vất vả hay không?”



Khang phi quay đầu đi chỗ khác, không cho Dương Quỳnh thấy vẻ mặt của mình. Nhưng khóe miệng cong lên vẫn tiết lộ tâm tình của nàng. Dương Quỳnh đến gần, tự nhiên mà cầm lấy tay nàng, nắm ở trong tay mình, “Không cần lo lắng cho ta, ta ứng phó được.”



Lần đầu tiên, Khang phi chủ động nắm lấy tay Dương Quỳnh. Sự hân hoan của Dương Quỳnh trong giờ khắc này gần như đã phá tan sự tự chủ của nàng. Nàng nhìn ánh mắt Khang phi, nhìn thấy trong con ngươi bình đạm phẳng lặng lóe lên vài điểm lệ quang. Dương Quỳnh không hiểu, nàng không rõ tại sao Khang phi lại kích động như thế.



“Chưa từng có ai đối xử với bổn cung như vậy, cam tâm tình nguyện bảo hộ một mình bổn cung. Khi còn bé ở nhà, phụ thân cũng vậy, ca ca cũng vậy, đều bận rộn chuyện của mình. Mặc dù bọn hắn đối với bổn cung rất tốt, nhưng cũng rất khó gặp mặt. Sau đó vào cung, gặp được Hoàng thượng, bổn cung từng rất thích hắn, hắn cũng yêu thích bổn cung. Thế nhưng, có một điều bổn cung luôn luôn hiểu, vô luận giữa chúng ta có thề non hẹn biển bao nhiêu, thì cuối cùng hắn vẫn là Hoàng thượng. Hoàng thượng, là Hoàng thượng của người trong thiên hạ, là Hoàng thượng của rất nhiều phi tần trong Hậu cung, lại duy chỉ không phải Hoàng thượng của Thẩm Thu Hoa ta. Đã nhiều năm như vậy, bổn cung chỉ cầu một người toàn tâm toàn ý, có thể cử án tề mi (*), bạc đầu không phụ, nhưng thủy chung không thể được.” Giọng nói của Khang phi rất bình thản, không thấy nửa điểm gợn sóng. Có lẽ là do thời gian dài lâu, tâm tư phai nhạt. Thế nhưng lại có chất lỏng rơi xuống bàn tay đang đan vào nhau của hai người, một giọt, hai giọt...



Khang phi không phải nữ tử thích khóc. Lúc trước chuyển tới Lâm Phương Các, các nàng đều có thể bình tĩnh. Chính bởi vì như vậy, mà mỗi lần nàng rơi lệ đều làm cho Dương Quỳnh cảm giác trái tim mình như bị ai đó bóp thật chặt.



(*) Cử án tề mi (Nâng mâm ngang mày) Đời Hậu Hán có cặp vợ chồng là Lương Hồng và Mạnh Quang. Mỗi khi Lương Hồng đi làm về, nàng Mạnh Quang đều bưng mâm cơm cùng kính mời chồng, nàng không ngước mắt nhìn lên mà mỗi lần đều nâng mâm cơm cao ngang mày, Lương Hồng cũng rất lễ phép đưa hai tay đỡ lấy mâm cơm. Ý chỉ vợ cồng yêu thương, tôn trọng, đối đãi với nhau như khách quý, “Tương kính như tân“.