Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 58 : Giúp đỡ
Ngày đăng: 22:05 19/04/20
Tay Dương Quỳnh thoáng dùng lực, Khang phi bất ngờ không kịp chuẩn bị, lập tức ngã vào lòng Dương Quỳnh. Khang phi giãy dụa mấy lần, bị Dương Quỳnh dùng sức ôm chặt, cho đến khi người trong ngực không còn giãy dụa nữa.
“Dương Quỳnh...” Tiếng Khang phi từ trong ngực Dương Quỳnh truyền tới, rầu rĩ, “Nếu ngươi thật sự yêu thích bổn cung, vậy tiếp tục yêu thích được không? Tâm bổn cung đã lạnh quá lâu rồi, cần tìm một cái ôm ủ ấm nó.”
“Thu Hoa, nguyện một lòng, bạc đầu không phân ly.” Dương Quỳnh cảm giác hốc mắt của mình cũng có chút chua xót, nàng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn, cưỡng ép sương mù trong mắt trở về. Nàng không muốn khóc, cũng không thể khóc. Nàng muốn để Khang phi cảm giác được rằng, mình không phải nữ tử yếu đuối, mà là người đáng giá để dựa vào.
Khang phi đỏ mặt từ trong lồng ngực nàng ngẩng đầu lên, “Nếu ngươi đã đáp ứng bổn cung, thì không được đổi ý.”
Dương Quỳnh buồn cười, hỏi ngược lại: “Tại sao ta phải đổi ý?”
“Bổn cung là nữ nhân của Hoàng thượng.” Khang phi quay đầu, không nhìn vẻ mặt Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh nâng đầu Khang phi quay lại, để nàng nhìn mình, “Thu Hoa, ta biết rõ ngươi là ai, vẫn luôn biết rõ. Nếu như ta để ý những thứ đó, thì lúc mới đầu ta sẽ không yêu thích ngươi. Nếu như ta thích ngươi, sẽ bao dung tất cả của ngươi. Ngươi có bằng lòng tin tưởng ta hay không?”
Khang phi nhìn nàng thật lâu, mới gật đầu nói: “Ta tin tưởng ngươi.”
Khang phi nói ra bốn chữ “Ta tin tưởng ngươi” này, ở trong mắt Dương Quỳnh là sự rung động trước nay chưa từng có. Nàng có chút khó có thể tự kiềm chế mà ôm chặt Khang phi. Thân thể mềm mại của Khang phi dựa vào trong ngực của nàng, một hương thơm nhàn nhạt tiến vào cõi lòng. Nội tâm Dương Quỳnh vô cùng rối loạn, không biết nên phản ứng thế nào.
“Hôm nay Hoàng hậu thay mặt Thục phi nhận lỗi với lục cung, hơn nữa còn nhận lỗi với bổn cung.” Khang phi dựa vào lòng Dương Quỳnh, cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Nàng cảm giác quan hệ của hai người có chút không khống chế được, nàng không thích loại cảm giác này, nhưng lại không muốn phá hỏng mối quan hệ này. Nàng không giống với Dương Quỳnh, nàng hầu hạ Hoàng thượng tám năm, đương nhiên biết đối phương động tình là dạng gì. Nàng không thể làm gì vượt qua khuôn phép, đành phải đổi đề tài.
Dương Quỳnh hiểu rõ, có thể được như hôm nay, Khang phi đã nỗ lực rất lớn. Loại chuyện này không thể gấp, chỉ có thể chậm rãi tính, “Nương nương có biết ý tứ của Hoàng hậu nương nương?”
Không đợi Khang phi nói chuyện, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng người gõ cửa, nói: “Nương nương, thuốc bổ đã hầm xong rồi.”
Sau chuyện nhận lỗi, dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo của Liễu Thục phi đã tiêu biến không ít. Làm việc không hề vênh mặt hất hàm sai khiến nữa, nhưng sự tình vẫn như trước không có tiến triển. Vì vậy mà Liễu Thục phi hỏa khí rất lớn. Đây là chuyện đầu tiên Hoàng hậu bàn giao cho nàng làm, đã gây ra không ít phong ba, nếu như không cách nào điều tra rõ ràng, thì nàng ở trước mặt Hoàng hậu nhất định sẽ bị dán nhãn “Vô năng“.
Bất luận như thế nào, trước lễ mừng sinh nhật của Hoàng hậu, nàng nhất định phải tra ra một cái kết quả. Liễu Thục phi âm thầm định ra mục tiêu cho mình.
Thiên Thu Uyển.
Phùng Mỹ nhân trong khoảng thời gian bị cấm túc luôn mất ăn mất ngủ, cả người gầy đi một vòng lớn. Cung nữ Bích Nhã nhìn thấy cũng sốt ruột.
“Mỹ nhân, người cũng đừng quá lo lắng. Hoàng hậu nương nương hiểu rõ mọi việc, nhất định có thể rửa sạch oan khuất của người.”
Phùng Mỹ nhân cười khổ nói: “Bích Nhã, ngươi cũng không cần khuyên ta. Trong lòng ta đều hiểu rõ, vị trí của Hoắc Tiệp dư cao hơn ta, cũng được sủng ái hơn ta. Loại chuyện sảy thai này, làm lớn hay nhỏ, đều phải xem bề trên phán quyết.”
Bích Nhã nói: “Mỹ nhân, chúng ta chưa từng làm chuyện này, bề trên phán quyết như thế nào cũng không thể oan uổng chúng ta.”
“Ngươi không hiểu. Đây hoàn toàn là một cái bẫy. Ngươi và Bích Hàm từ nhỏ cùng ta lớn lên. Ta tuyệt đối không tin Bích Hàm sẽ đi hại Hoắc Tiệp dư, cũng không tin Bích Hàm sẽ phản bội ta.” Phùng Mỹ nhân nói tới đây, nhịn không được thở dài, “Ta đối đãi hai người các ngươi trên danh nghĩa chủ tớ, nhưng tình như tỷ muội. Hiện giờ đã nhiều ngày trôi qua, Bích Hàm bị giam ở Chấp Hình Ti, không biết đã bị tra tấn thành dạng gì nữa.”
Bích Nhã nghe xong trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng vẫn cố nén, an ủi Phùng Mỹ nhân, “Mỹ nhân, Bích Hàm nhất định sẽ không có chuyện gì. Nô tì tin tưởng, có phần quan tâm này của người, Bích Hàm nhất định có thể cảm nhận được.”
Phùng Mỹ nhân nói: “Là ta vô dụng, biết rõ nàng vì ta mà chịu khổ, lại không cứu được nàng. Vị trí của ta quá thấp, ở trong Hoàng cung này, căn bản không có quyền lên tiếng.” Phùng Mỹ nhân nhìn bông tuyết bay ngoài cửa, âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần có thể qua được kiếp nạn này, ta nhất định sẽ toàn lực tranh sủng! Không bao giờ muốn bị nhân ngư nhục nữa! (coi người như cá với thịt, ví với sự đàn áp đẫm máu)
Buổi tối, Phùng Mỹ nhân cởi áo đi ngủ. Bích Nhã vừa lui ra, Phùng Mỹ nhân nằm ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được. Đột nhiên nàng thấy hoa mắt, một bóng đen xuất hiện, nàng còn chưa kịp kêu cứu, thì thấy một cục giấy được vo tròn ném về phía nàng. Nàng theo bản năng trốn tránh, bóng đen kia cũng không lưu lại, mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Phùng Mỹ nhân ôm ngực ngồi yên hồi lâu, lúc này mới nhớ tới xem cục giấy vo tròn kia. Nàng nhẹ chân nhẹ tay cầm hộp quẹt thắp ngọn nến, nương theo ánh nến mở giấy ra, thấy bên trong chỉ là một hòn đá nhỏ. Nàng vứt bỏ hòn đá, nhìn kỹ chữ trên mảnh giấy. Trên giấy, chữ viết xinh đẹp nhưng không có thể gì, nhìn ra người viết chữ không luyện qua thư pháp. Lại nhìn nội dung, Phùng Mỹ nhân lấy tay che miệng, không dám tin lại đọc lại lần nữa, cho đến khi có thể thuộc lòng, nàng đưa giấy đến ánh lửa thiêu đốt. Tắt nến, nàng về nằm lại trên giường, tâm tình rốt cuộc cũng không có cách nào bình tĩnh.