Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 66 : Tử gián

Ngày đăng: 22:05 19/04/20


Hoàng hậu nghe Hoàng thượng nói xong, vội vàng nói: “Hoàng thượng đối đãi với thần thiếp mười mấy năm như một ngày, thần thiếp vô cùng cảm kích.”



“Ai~! Ngươi là thê tử kết tóc của trẫm, trẫm đương nhiên là đối với ngươi như châu như bảo.” Hoàng thượng hơi say, lời nói giữa phu thê cũng liền nói trước mặt mọi người. Hoàng hậu nghe xong sắc mặt ửng đỏ. Chúng phi tần bên dưới nghe xong trong lòng cũng không biết là tư vị gì. Nữ quyến của các đại thần nghe xong thì một nửa xấu hổ, một nửa lại hâm mộ. Ngay cả phú quý tầm thường cũng đều không tránh được tam thê tứ thiếp, huống chi là Hoàng gia? Nhưng mà Hoàng thượng đối với Hoàng hậu quả thật là săn sóc tín nhiệm. Ngay cả trong Hậu cung muôn hoa khoe sắc, thì tình cảm của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu, thủy chung vẫn khác biệt.



Dương Quỳnh cúi đầu nhìn biểu tình của Khang phi. Khang phi thần sắc như thường, nhìn không ra cảm xúc chập trùng nào. Dương Quỳnh tự nhận, nếu đổi lại là nàng, thì nàng cũng khó tránh mà khổ sở thương tâm. Nhưng lại không biết nội tâm Khang phi rốt cuộc là nghĩ như thế nào.



Ngay trong lúc tình ý ngọt ngào, đột nhiên một nữ tử cao giọng hét to, “Hoàng thượng, xin cứu mạng! Hoàng thượng, cứu cứu nô tỳ!”



Mọi người đều kinh hãi. Lập tức có thị vệ vọt vào hộ giá. Nữ tử kia bị thị vệ bắt lại, miệng vẫn còn đang hô lớn.



Một gã thị vệ thủ lĩnh tiến vào bẩm báo nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, trong điện có một nữ tử cả người toàn là máu, hô lớn cứu mạng. Hiện đã bị thị vệ bắt, chờ Hoàng thượng xử lý.”



Một phen nháo loạn, Hoàng thượng cũng thanh tỉnh một ít. Hắn liếc mắt Hoàng hậu một cái, nói: “Đem nàng dẫn tới.”



“Vâng.” Lập tức có thị vệ đưa nữ tử kia tới trước ngự tọa.



Người kia vừa thấy Hoàng thượng, lập tức quỳ dập đầu, “Hoàng thượng, xin ngài mau cứu cứu nô tỳ! Nô tỳ sắp bị bọn hắn giết chết!”



Mọi người thấy cả người nàng toàn là vết máu, vô cùng thê thảm, tóc rối tung, không nhìn rõ mặt.



“Ngươi là người nào?” Hoàng thượng trầm giọng hỏi.



Nữ tử nói: “Thưa Hoàng thượng, nô tỳ Nhu Xảo, là cung nữ quản sự của Cung Ngọc Thần, hầu hạ vị tiền Thục phi nương nương.”



Dương Quỳnh nghe thế, không khỏi liếc mắt nhìn Liễu Thục phi luôn không có động tĩnh gì. Vừa nhìn một cái, Dương Quỳnh chấn động, chỉ thấy Liễu Thục phi sắc mặt trắng bệch, giống như nhìn thấy ác quỷ, cả người đều đang run rẩy.
Khang phi quay đầu lại, thấy Dương Quỳnh vẫn còn đứng đó, hoàn toàn không có ý đi ra ngoài, không khỏi có chút e lệ nói: “Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nơi này không cần ngươi hầu hạ, mau về nghỉ ngơi đi.”



Dương Quỳnh thấy Như Quyên đi vào trong phòng tắm chuẩn bị các đồ vật này nọ, liền nhẹ giọng nói, “Nương nương sợ ta xem người tắm rửa sao?”



Mặt Khang phi lập tức hồng đến sắp xuất huyết. Mắt liếc nhìn, mang theo phong tình vạn chủng, “Nếu ngươi lại không giữ mồm giữ miệng, cẩn thận bổn cung phạt ngươi.”



Dương Quỳnh cười nói: “Quả nhiên là nương nương sợ ta xem.”



Khang phi cả giận nói, “Mau đi nghỉ ngơi, đây là mệnh lệnh của bổn cung.”



“Vâng.” Dương Quỳnh cũng cao giọng đáp. Sau đó cười mang theo ý vị thâm trường rời đi.



Như Quyên từ trong phòng đi ra, nhìn cửa nơi Dương Quỳnh biến mất, lại nhìn Khang phi hai gò má đỏ hồng, không khỏi hiểu ý cười cười.



“Ngươi cười cái gì?” Khang phi giận chưa tiêu, thấy Như Quyên cũng đang cười, nhất thời lại cảm thấy nụ cười này đặc biệt chướng mắt.



“Nương nương, định lực của người ở trước mặt Thanh Diệp, giống như không hữu hiệu cho lắm.” Như Quyên nói.



Khang phi nghe xong cẩn thận ngẫm lại, xác thực là như vậy. Ở trước mặt Dương Quỳnh, nàng luôn không quá giống bình thường. Khi thì tức giận, khi thì thương tâm, lúc lại cao hứng như đứa trẻ, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Sự bình tĩnh tự tin trong ngày thường của nàng đi đâu rồi?



“Ngươi cảm thấy bổn cung biến thành ngu xuẩn rồi sao?” Khang phi có chút nhụt chí hỏi.



“Nương nương, sao người lại nói vậy? Nô tỳ cảm thấy, nương nương như vậy mới càng giống như tiểu thư khi trước.”