Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 69 : Nữ quan

Ngày đăng: 22:05 19/04/20


Dương Quỳnh nhìn mình, lại nhìn Khang phi, bộ dạng như vậy, ngốc tử cũng biết đêm qua các nàng làm cái gì. Dương Quỳnh hiểu ý, biết rõ loại chuyện này không thể lấy ra đùa giỡn, vì thế lập tức đứng dậy mặc quần áo, sau khi sửa sang lại bản thân, quay đầu liền thấy Khang phi đã mặc xong tẩm y, đồng thời thu dọn lại giường đệm, lần thứ hai nằm xuống.



“Thu Hoa, sau này những chuyện như vậy, để ta làm đi.” Dương Quỳnh đau lòng nàng, đường đường là cung phi, vậy mà phải tự mình thu dọn giường chiếu.



Khang phi ôn nhu cười, “Ngay cả y phục ngươi còn mặc không xong, có thể làm những việc này sao?”



Mặt Dương Quỳnh ửng hồng, nàng đúng là ngu ngốc, mấy việc này dù thế nào cũng không làm được.



“Được rồi, đừng so đo những cái đó. Ngươi lấy chăn đến trường kỷ (ghế dài) nằm một lúc đi, Như Quyên các nàng chốc lát sẽ vào.” Khang phi chỉ chỉ ngăn tủ ở một bên nói.



Dương Quỳnh cúi đầu trộm hương xong, lúc này mới thỏa mãn đi lấy chăn. Mặt ngoài, Khang phi đối với hành động này của Dương Quỳnh vô cùng bất mãn, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.



Dương Quỳnh cầm chăn đến trên ghế, nằm xuống, chuẩn bị đắp kín. Không có Khang phi ở trong ngực, nằm thế nào cũng đều cảm thấy không thoải mái.



Khang phi nhìn Dương Quỳnh lăn qua lăn lại, vừa bực vừa buồn cười, “Ngươi nhịn một chút, trời rất nhanh sẽ sáng.”



Dương Quỳnh “Nha” một tiếng, cố gắng áp chế lại ý niệm muốn xoay người, miễn cưỡng nằm thẳng.



Ước chừng qua nửa canh giờ, sắc trời càng sáng hơn. Cửa có động tĩnh, “Nương nương người tỉnh chưa?” Tiếng của Như Quyên truyền vào.



“Vào đi.” Khang phi ngồi dậy nói.



Dương Quỳnh nghe thấy tiếng động, cũng mở to mắt.



Cửa bị mở ra, Như Quyên dẫn theo hai tiểu cung nữ bưng đồ dùng rửa mặt đi vào. Ba người vừa thấy Dương Quỳnh nằm ở trên ghế, đều ngây ngẩn cả người.
Tôn Mỹ nhân bên này đã muốn nổi trận lôi đình, nhưng đúng như Khang phi nói, Thanh Diệp đã là nữ quan ngang cấp với mình, hơn nữa lại thêm một người là phi tử nhất phẩm, nàng căn bản không phải là đối thủ.



Khang phi nói xong cũng không thèm nhìn Tôn Mỹ nhân. Dù vũ đạo có tốt đến đâu, mà đầu óc không dùng được, thì cũng vô dụng.



Trần Chiêu nghi đã sớm tới, nàng luôn ở vị trí của mình không nói lời nào. Từ lúc Khang phi vào cửa, ánh mắt của nàng đều nhìn chằm chằm Khang phi. Chuyện tối hôm qua thoạt nhìn là do Đỗ Niệm Vân khổ tâm trù tính, một khúc ca đạt được Thiên thính. Nhưng nàng cảm giác việc này không thể không liên quan đến Khang phi.



Giọng hát của Đỗ Niệm Vân không tệ, nhưng nếu không được mài giũa cẩn thận, nàng bất quá cũng chỉ là một khối ngọc thô, làm sao có thể tỏa ra ánh hào quang? Như vậy, là ai đang giúp nàng? Ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm cho nàng một khúc thành danh, trực tiếp đạt được tấn phong.



Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Khang phi trước mắt này. Khang phi đại tài, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi. Nhưng ngoại trừ thư pháp, Khang phi gần như chưa từng thể hiện qua tài năng của mình. Nàng từng nghe người ta nói, Khang phi bảy tuổi đã có thể nhảy Kim Liên Vũ. Đại ca Thẩm Minh Hoa của nàng từng nói đùa, nếu sau này lớn lên nàng vẫn có thể tiếp tục nhảy Kim Liên Vũ, thì hắn sẽ noi theo Nam Đường, thật sự tạo ra một đóa hoa Kim Liên bằng vàng ròng để muội muội dùng khi khiêu vũ. Thẩm Thu Hoa bảy tuổi nghe xong nghiêm mặt nói, Nam Đường bởi vì sa vào xa hoa phung phí mà vong quốc, ca ca sao có thể noi theo? Từ đó về sau nàng cũng không nhảy Kim Liên Vũ nữa.



Một nữ hài bảy tuổi đã có tâm trí như thế, vậy thì Khang phi hiện giờ trải qua Hậu cung rèn luyện, tâm tính nên là cỡ nào?



Trần Chiêu nghi đột nhiên cảm thấy càng nghĩ càng sợ, vì cái gì mà nàng vẫn luôn cho rằng Khang phi là người yếu nhất trong tứ phi? Rõ ràng thực lực của nữ tử này đáng sợ như vậy. Trần Chiêu nghi xiết chặt khăn trong tay, âm thầm suy tính, hiện tại quay đầu lại, còn kịp hay không?



Lúc này, Hoàng hậu đi ra. Mọi người đứng dậy thỉnh an. Hoàng hậu cho mọi người miễn lễ, mọi người đều tự ngồi xuống.



Tinh thần Hoàng hậu không được tốt, “Ngày hôm qua cám ơn chư vị tỷ muội đã đến chúc mừng. Bổn cung rất vui.”



Tất cả mọi người cười theo, lại thấy Hoàng hậu chuyển đề tài, “Đêm qua trong yến hội, lời của cung nữ Nhu Xảo Cung Ngọc Thần, tất cả mọi người đã nghe rồi chứ?”



Ánh mắt Hoàng hậu lướt qua gương mặt từng người. Thần thái mọi người đều khác nhau, có người cúi đầu trầm tư, có người sợ hãi biến sắc, có người thản nhiên đối mặt. Hoàng hậu thở dài, “Chuyện này liên quan đến sinh tử của hai vị Liễu Thục phi của Cung Ngọc Thần. Ngày hôm qua Hoàng thượng đã bàn luận với bổn cung, nói đây là chuyện xấu. Tục ngữ có câu: Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Chư vị tỷ muội hãy nhớ lấy.”



Mọi người đồng thanh nói: “Cẩn tuân theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.”