Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 68 : Ấm giường
Ngày đăng: 22:05 19/04/20
Nghe Thiên Linh nói xong, Dương Quỳnh cười cười, không đề cập tới chuyện được thưởng vàng cùng gấm Tứ Xuyên. Nếu đã quyết định ở lại bên cạnh Khang phi, thì những thứ kia cho nàng cũng vô dụng. Chờ lúc ban thưởng xuống thì cho Thiên Linh, Yên Xảo, Như Quyên các nàng mỗi người một phần là được.
Khi Dương Quỳnh đem những giọt nước canh cuối cùng đều rót vào miệng, thì bên ngoài có tiếng tiểu cung nữ gõ cửa, “Thiên Linh tỷ tỷ đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa. Có chuyện gì?” Thiên Linh vừa định xuống giường, Dương Quỳnh nói: “Ngươi mặc ít như vậy, đừng xuống, cẩn thận cảm lạnh. Ta đi xem sao.”
Dương Quỳnh đi tới mở cửa. Một tiểu cung nữ thi lễ nói: “Thanh Diệp tỷ tỷ, nương nương gọi Thiên Linh tỷ tỷ qua hầu hạ.”
Dương Quỳnh kỳ quái nói: “Chỗ nương nương không phải đã có Như Quyên rồi sao?”
Tiểu cung nữ trả lời, “Như Quyên tỷ tỷ có việc rời đi rồi, chỗ nương nương không có ai hầu hạ, cho nên mới bảo nô tỳ lại đây.”
Dương Quỳnh gật đầu, “Ta biết rồi, ngươi trở về đi. Thiên Linh lập tức qua đó.”
Tiểu cung nữ lại thi lễ, xoay người rời đi.
“Chuyện gì vậy?” Thiên Linh ở trên giường hỏi.
Dương Quỳnh quay đầu lại cười nói: “Không có gì. Chỗ nương nương thiếu người. Ngươi cũng sắp ngủ rồi, vậy đừng đi, để ta đi cho.”
Thiên Linh nói: “Như vậy sao được? Lời nương nương nói ngươi cũng dám tùy ý sửa đổi? Thật sự là càng ngày càng làm càn mà.” Nói xong liền muốn xuống giường.
Dương Quỳnh đi tới đè nàng lại. “Đã bảo ta đi thay ngươi là ta đi thay ngươi. Nếu nương nương không hài lòng thì ngươi lại qua đó, cũng giống nhau mà.”
Thiên Linh bị Dương Quỳnh đè lại, không thể động đậy, cuối cùng đành phải thỏa hiệp nói: “Ngươi cũng không ngại mệt sao, vừa mới trở về.”
Dương Quỳnh cười cười, “Ta hả, trời sinh mệnh vất vả. Ngươi yên tâm, thân thể của ta khỏe hơn ngươi nhiều.” Nói xong, khoác thêm áo choàng, ra cửa.
Dương Quỳnh hôn cực kì ôn nhu. Nàng sợ cho dù là một chút hơi thở cướp đoạt của chính mình cũng sẽ dọa hỏng nữ tử này. Nàng muốn biểu đạt rằng bản thân đối với Khang phi là yêu thương, là thương tiếc. Môi của nàng chậm rãi cọ xát lên cánh môi mềm mại của Khang phi. Từng chút từng chút, kiên nhẫn dỗ dành Khang phi thả lỏng cơ thể, chìm đắm trong bầu không khí kiều diễm nàng tạo ra.
Trong đầu Khang phi là hỗn loạn ầm ĩ, yêu thương như vậy, nàng chưa từng trải qua. Hóa ra nụ hôn giữa tình nhân, là như thế. Nàng cảm thấy mình không nghĩ được gì nữa, không nhớ nổi điều gì nữa, chỉ có thể theo động tác của Dương Quỳnh mà phản ứng theo bản năng.
Dương Quỳnh cảm giác cả người Khang phi đã bị hòa tan giống như một vũng nước. Nàng khẽ mỉm cười, vươn lưỡi, tính toán cạy mở hàm răng đang đóng chặt của Khang phi, lại bị Khang phi giữ chặt. Khang phi đáng thương lắc đầu, giống như đang cầu xin.
Dương Quỳnh nhìn nàng, buông khí lực thật lớn, rốt cuộc mới gật đầu, “Ta nghe lời như vậy, ngươi muốn bồi thường ta thế nào?” Có thể vào đúng lúc này kêu ngừng, Dương Quỳnh đều cảm giác mình là một Thánh nhân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khang phi phủ kín mồ hôi kề sát ở trong ngực Dương Quỳnh, nhẹ giọng nói: “Đêm nay ngươi ở lại được không?”
Dương Quỳnh vừa lòng ôm chặt nàng. Kỳ thật Dương Quỳnh cầu cũng không nhiều, có thể thường xuyên ăn vụng một chút thịt để an ủi nỗi khổ tương tư của mình là được rồi. Nhưng là Thao Thiết thịnh yến* như vậy, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
*Thao Thiết thịnh yến: chỉ tiệc rượu có rất nhiều thức ăn, yến hội có rất nhiều mỹ thực.
Bên trong tẩm điện đã khôi phục lại sự yên tĩnh. Khang phi rúc vào lòng Dương Quỳnh, dần dần ngủ thiếp đi. Dương Quỳnh nhìn dáng vẻ an ổn của nàng, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Hôm nay xác thực là ngày lành tháng tốt. Lễ thiên thu của Hoàng hậu không liên quan đến nàng, Hoàng thượng ban thưởng nhiều ân điển như vậy nàng cũng không thèm để ý, nhưng phần đại lễ cuối cùng này, quả thực có thể làm cho nàng nằm mơ cũng đều vui tỉnh.
Dương Quỳnh cúi đầu hôn một cái lên trán Khang phi, hơi di chuyển thân mình để Khang phi nằm thoải mái hơn, sau đó cũng ngủ thiếp đi.
Rạng sáng, Dương Quỳnh cảm giác người bên cạnh động đậy. Nàng luôn ngủ không sâu, tính cảnh giác lại cực cao. Nàng lập tức mở mắt ra, liền thấy con ngươi đen bóng của Khang phi đang nhìn mình. Thấy Dương Quỳnh đột nhiên mở to mắt, Khang phi hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn đi nơi khác.
“Sao sớm như vậy liền tỉnh rồi? Ngủ không ngon sao?” Dương Quỳnh kéo nàng lại một phen không thành thật. Khang phi ỡm ờ chấp nhận, đỏ mặt nói: “Ngươi đừng náo loạn. Trời sắp sáng rồi, chúng ta như vậy... là không được.”
-----------------------------------------------------------------
Editor: Mọi người thỏa mãn rồi đi :v