Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 74 : Nhắc nhở

Ngày đăng: 22:06 19/04/20


Đầu lưỡi Dương Quỳnh thăm dò vào trong miệng Khang phi, không ngừng khuấy đảo. Khang phi hoàn toàn không có biện pháp chống cự, cũng không muốn chống cự. Mặc kệ bản thân mình trầm luân ở một khắc này.



“Thu Hoa...” Giọng Dương Quỳnh khàn khàn, tràn ngập một loại dục vọng khó có thể diễn tả thành lời.



Khang phi có chút sợ hãi, nàng thở hổn hển, “Ngươi đừng... hiện tại không được...”



“Ta biết.” Tuy nói như vậy, nhưng tay Dương Quỳnh vẫn không thành thật mà dò vào trong quần áo của Khang phi, lúc mạnh lúc nhẹ vuốt ve. Khang phi xấu hổ đỏ mặt, muốn đẩy nàng ra nhưng lại toàn thân vô lực.



“Dương Quỳnh...” Khang phi gần như cầu xin lúc này mới khiến cho Dương Quỳnh buông tay. Nhưng Dương Quỳnh lại như cũ không chịu đứng dậy.



Khang phi nhíu mày. Dương Quỳnh nói: “Để cho ta ôm ngươi thêm một lúc. Yên tâm, cái gì ta cũng không làm.” Nói xong, nàng thật sự không làm gì khác, chỉ ôm Khang phi.



Đáy lòng Khang phi lại nhịn không được thở dài. Nữ tử như vậy, cảm tình như vậy, làm cho mình không thể tự kiềm chế, hơn nữa càng lún càng sâu. Nàng biết, một ngày nào đó, nàng sẽ không thể chống đỡ nổi tình cảm này. Tương lai của hai người các nàng, có lẽ nhất định sẽ không có kết quả tốt.



Trong tâm tư, nàng không muốn đi nhắc nhở Dương Quỳnh sự thật này. Nàng sợ, sợ sau khi Dương Quỳnh biết cũng sẽ sợ, sẽ xa lánh nàng. Nàng nắm phần tình cảm này không muốn buông tay. Cho dù là thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục, nàng cũng không muốn buông tay.



Nhân sinh trăm năm, sống lâu trăm tuổi thật sự quan trọng như vậy sao? Sống đã không vui, chết có sợ gì? Thậm chí Khang phi suy nghĩ, có thể cùng nhau xuống Hoàng Tuyền, chưa chắc đã không phải một loại hạnh phúc. Đúng vậy, nàng chính là nữ nhân như vậy. Biết rõ sẽ chết, nàng cũng muốn kéo theo Dương Quỳnh, đây mới là tình yêu nàng mong muốn.



“Nương nương đang nghĩ gì vậy?” Dương Quỳnh thấy Khang phi không nói lời nào, hỏi.



Khang phi tạm thời buông bỏ những suy nghĩ trong nội tâm, nói: “Chu tỷ tỷ dường như rất muốn ngươi qua đó.”



Dương Quỳnh liếc mắt nhìn người trong lòng, cảm giác lời này là một cái bẫy. Chỉ cần không chú ý một chút, chính mình sẽ rơi ngay xuống, sau đó chết không toàn thây.



“Cẩm phi nương nương nghĩ như thế nào là chuyện của nàng. Không phải ta đã trả lời nàng rồi sao? Nương nương ở đâu, ta sẽ ở đó.” Dương Quỳnh cẩn thận trả lời.


Tất cả chuyện này tựa hồ lâm vào bế tắc. Doãn Cung Chính xoa nhẹ huyệt thái dương, cảm thấy đầu đau liên tục. Đột nhiên, nàng nhớ ra một chuyện, trong đêm Hoắc Tiệp dư sảy thai, ngoại trừ Liễu Thục phi đã chết, ở đó còn có Chu Cẩm phi, có lẽ có thể thu được chút tin tức từ chỗ nàng.



Cung Hồng Huy.



Chu Cẩm phi ngồi trên ghế có đệm lót bằng lông cừu rất dày, nhìn vẻ mặt cung kính của Doãn Cung Chính ở phía đối diện, “Đêm đó quả thật bổn cung theo Hoàng thượng đến Mạch Lan Các, có điều tình cảnh khi đó rất hỗn loạn, bổn cung cũng không chú ý thấy có chuyện gì bất thường.”



Doãn Cung Chính nghe xong vô cùng thất vọng. Xem ra sợi dây bên Chu Cẩm phi cũng đứt đoạn rồi.



“Có điều, Doãn Cung Chính chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới, vì sao Hoắc Tiệp dư có thai ba tháng, lại vẫn không lên báo không? Điểm này, chẳng lẽ không đáng để hoài nghi một chút hay sao?”



Doãn Cung Chính dĩ nhiên đã từng hoài nghi qua. Chẳng qua dù sao nàng cũng là nô tài, trong cung này, trong bụng các chủ tử nhiều phức tạp, nàng nghĩ mãi không ra, cũng không dám nghĩ ra. Nhỡ mình không cẩn thận, đào ra bí mật gì trong cung, không chỉ có tính mạng mình khó bảo toàn, mà có khi còn có thể liên lụy làm nhiều người mất mạng. Cho nên mỗi một bước đi của nàng, đều phải cực kì thận trọng.



Chu Cẩm phi dường như nhìn ra tâm tư của Doãn Cung Chính, cười nói: “Có phải Doãn Cung Chính không dám điều tra đúng không?”



Doãn Cung Chính mặt ửng hồng, lại không có lời nào để nói.



“Nếu ngươi làm việc cho Hoàng hậu nương nương, thì loại chuyện như vậy, tại sao không đi cầu Hoàng hậu nương nương?” Chu Cẩm phi hảo tâm nhắc nhở nói.



Doãn Cung Chính trong lòng sáng ngời. Chu Cẩm phi nói rất đúng, có một số việc nàng không thể tra, nhưng Hoàng hậu có thể tra. Nếu là chuyện Hoàng hậu bàn giao, vậy loại chuyện này do Hoàng hậu tự mình điều tra, đương nhiên là chuyện thỏa đáng nhất.



“Nô tì đa tạ Cẩm phi nương nương nhắc nhở.”



Chu Cẩm phi lười biếng cười cười, “Bổn cung cũng là thấy Doãn Cung Chính khổ cực, mới lắm miệng nói một câu. Nói đúng nói sai, bổn cung cũng không chịu trách nhiệm. Trước mặt Hoàng hậu nương nương, Doãn Cung Chính cũng không cần đề cập đến chuyện của bổn cung.”



Doãn Cung Chính hiểu ý, Chu Cẩm phi đây là nói cho nàng biết, ở trước mặt Hoàng hậu không cần nhiều lời.