Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 75 : Giấu diếm

Ngày đăng: 22:06 19/04/20


Cung Phượng Từ.



Hoàng hậu nghe Doãn Cung Chính báo lại xong, cau mày nói: “Ngươi nói rất có lý. Hoắc Tiệp dư mang thai gần ba tháng, theo lý đã sớm phải đăng báo. Nguyên nhân nàng không lên báo là gì?”



Doãn Cung Chính suy nghĩ một lúc, lại dò hỏi: “Nương nương, nô tì có lời này không biết có nên nói hay không.”



“Nói đi.”



Doãn Cung Chính đi lên trước thấp giọng nói: “Chiếu theo ngày Hoắc Tiệp dư có thai, thời điểm nương nương người hồi cung, Hoắc Tiệp dư hẳn là đã có hỉ.”



Hoàng hậu đầu tiên không hiểu ý của nàng, nghĩ một lúc, lập tức hít một hơi khí lạnh, “Ý của ngươi là...”



Doãn Cung Chính vội vàng cúi đầu, “Nô tì không có bất kì ý tứ gì cả, hết thảy nghe theo Hoàng hậu nương nương phượng giá thánh tài*.”



(*Phượng giá thánh tài: Hoàng hậu điều khiển, Hoàng thượng quyết định.)



Hoàng hậu gật đầu, “Được rồi, bổn cung đã biết. Chuyện khác ngươi đi tra, chuyện của Hoắc Tiệp dư bên này bổn cung sẽ tra.”



Doãn Cung Chính rốt cuộc cũng thở phào một cái.



Sau khi Doãn Cung Chính rời đi, Hoàng hậu suy nghĩ một lúc, phái người đi mời. Nguyễn Viện Phán tới.



Nguyễn Viện Phán mang theo hòm thuốc tiến vào, sau khi thi lễ nói: “Không biết Hoàng hậu nương nương truyền vi thần tới là vì chuyện gì?”



“Ngày Hoắc Tiệp dư sảy thai, là ngươi đi chẩn bệnh. Bổn cung đã xem kết luận mạch chứng của ngươi.” Ánh mắt Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào Nguyễn Viện Phán, nói từng chữ: “Hoắc Tiệp dư đã có thai ba tháng, tại sao Thái Y Viện không lên báo?”



“Chuyện này...” Nguyễn Viện Phán lập tức chảy mồ hôi lạnh.



“Lá gan Thái Y Viện các ngươi thật sự là càng lúc càng lớn rồi, chuyện lớn như vậy cũng dám giấu diếm. Thật coi bổn cung là bùn nặn hay sao?” Hoàng hậu cả giận nói.



Nguyễn Viện Phán sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Hoàng hậu nương nương bớt giận. Việc này là do vi thần hồ đồ, nhất thời không xem xét kỹ, cho nên...”




“Lời này của ngươi thật sự nói sai rồi. Coi như bổn cung không phải trăng sáng, thì Khang phi tuyệt đối cũng không phải chỉ là đom đóm. Nàng là nữ tử thông minh nhất, có tâm cơ nhất mà bổn cung từng gặp. Tâm kế cùng nhẫn nại đều vô cùng hiểu rõ. Tuy rằng nàng vĩnh viễn đều khó có khả năng thành bằng hữu của bổn cung, thế nhưng bổn cung coi trọng nàng, thậm chí tin cậy nàng. Thái Quyên, ngươi biết không? Kẻ địch của ngươi vĩnh viễn cũng đáng tin cậy hơn bằng hữu của ngươi.”



Thái Quyên chỉ nghe, nàng không hiểu những lời này. Nhưng nàng biết, hôm nay Hoàng hậu nói lời này, nhất định là những suy nghĩ chân thực nhất trong nội tâm. Nàng có thể không hiểu, nhưng không thể không nhỡ rõ.



“Vâng, nô tì nhớ kỹ.”



Hoàng hậu nhìn thấy biểu tình rõ ràng là nghe không hiểu của Thái Quyên. có chút thở dài lại có chút hài lòng. Làm một nô tì, Thái Quyên không thể nghi ngờ là một người rất đạt yêu cầu. Nàng khéo hiểu lòng người, khéo tay, lại không quá thông mình. Nô tì như vậy chủ tử sử sụng mới có thể yên tâm. Đối thủ trong cung đã rất nhiều, nếu như ngay cả nô tì cũng có tâm tư, vậy chính mình liền không sống được.



“Đi gọi Doãn Cung Chính tới đây.”



“Vâng.” Thái Quyên đi ra ngoài sai tiểu cung nữ đi truyền lời.



Sau khi phái tiểu cung nữ đi, Thái Quyên tự mình ngâm một chén Bích Loa Xuân hảo hạng bưng đến trước mặt Hoàng hậu.



Hoàng hậu uống một ngụm, khen: “Tay nghề pha trà của ngươi càng ngày càng tốt rồi.”



Thái Quyên cười nói: “Có thể được một câu khích lệ của nương nương, trong lòng nô tì còn ngọt hơn so với ăn mật.”



Hoàng hậu nói: “Xem cái miệng dẻo của ngươi, không thấy thông minh ở đâu, chỉ thấy mở miệng là ngọt.”



Thái Quyên cười ngọt, thanh xuân không ngớt, mắt sáng như hoa.



Doãn Cung Chính được truyền lời, lập tức đi tới Cung Phượng Từ.



“Bắt giam tất cả các cung nữ thái giám của Mạch Lan Các cùng Hoa Âm Các đều đưa đến Chấp Hình Ti. Ngươi dẫn theo người của ngươi, trấn thủ Chấp Hình Ti suốt đêm thẩm vấn. Bắt bọn họ nói ra hết sự thật cho bổn cung.” Mệnh lệnh này của Hoàng hậu, Doãn Cung Chính nghe xong mà trong lòng phát run.



Mạch Lan Các cùng Hoa Âm các, tổng cộng có hơn chục cung nữ thái giám, đều đưa đến Chấp Hình Ti, chỉ sợ nhà lao ở Chấp Hình Ti cũng không đủ để giam giữ. Rốt cuộc là tra ra được vụ án thiên đại gì, mới có thể liên lụy rộng như vậy. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Doãn Cung Chính gần như lập tức nói: “Vâng, nô tì tuân chỉ.”



Hoàng hậu nhìn bước chân Doãn Cung Chính rời đi, khóe miệng cong lên mỉm cười.