Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 76 : Bắt cung

Ngày đăng: 22:06 19/04/20


Doãn Cung Chính làm việc cấp tốc, trực tiếp dẫn người tới Mạch Lan Các cùng Hoa Âm Các. Sau khi tiến vào không nói hai lời, gặp người là bắt. Nhất thời gà bay chó sủa, hô cha gọi mẹ. Người trong các cung điện gần đó đều ra ngoài xem náo nhiệt, mọi người nghị luận sôi nổi.



Trong khoảng thời gian này Hoắc Tiệp dư luôn ở Mạch Lan Các dưỡng thân. Hoàng thượng thương tiếc nàng, đặc biệt ban thưởng cho rất nhiều châu báu cùng vải vóc. Hoàng hậu đưa tới rất nhiều dược liệu cùng thuốc bổ. Hoắc Tiệp dư trong khoảng thời gian này quả thật vô cùng thoải mái.



Cho nên khi Doãn Cung Chính ở bên ngoài bắt người, Hoắc Tiệp dư giật mình không nhỏ. Nàng gắng gượng chống đỡ thân mình xuống giường, gian nan đi ra ngoài, liền thấy cung nữ quản sự xông vào, gào khóc nói: “Chủ tử, người mau cứu chúng nô tì với! Cục Cung Chính tới bắt người rồi!”



“Bắt người?” Hoắc Tiệp dư vừa nghe thấy Cục Cung Chính, trong đầu cũng là “Đùng” một tiếng.



Cung nữ quản sự nói: “Nô tì không biết, chỉ thấy các nàng gặp người là bắt, nô tì thông minh mới tới kịp báo tin cho người.”



“Buồn cười! Sao có thể không phân biệt tốt xấu như vậy, ta rốt cuộc cũng là một Tiệp dư, không phải người mà nô tài các nàng có thể tùy ý ức hiếp.” Hoắc Tiệp dư nói xong, liền muốn đẩy cửa ra ngoài.



Đúng lúc này, cửa mở. Doãn Cung Chính vẻ mặt nghiêm túc tiến vào, “Chủ tử Tiệp dư nói rất đúng. Nếu không phạm lỗi, nô tì sao dám động đến người của Tiệp dư?”



Hoắc Tiệp dư thoáng khôi phục lại tâm tình, “Doãn Cung Chính, Cục Cung Chính các ngươi vì sao lại bắt người? Ngươi phải cho ta một lời giải thích.”



Doãn Cung Chính nói: “Hoắc Tiệp dư, lời này của người là làm khó nô tì rồi. Nô tì phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đến đây bắt người. Người hỏi nô tì yêu cầu giải thích, nô tì phải hỏi Hoàng hậu yêu cầu giải thích. Chuyện này... Nô tì tự biết thân biết phận, vạn vạn lần cũng không dám vượt quy củ.” Lời này, chính là nói Hoắc Tiệp dư không biết thân phận, lại dám yêu cầu Hoàng hậu giải thích.



Hoắc Tiệp dư nghe xong đột nhiên biến sắc, “Doãn Cung Chính quan uy thật lớn nha!”



Doãn Cung Chính khom người nói: “Nô tì không dám. Chẳng qua có một số nô tài không biết điều, nô tì mới không thể không cứng rắn.” Nói xong, cũng không đợi Hoắc Tiệp dư nói chuyện, trực tiếp sai người dẫn cung nữ quản sự cùng cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoắc Tiệp dư đều đưa đi.



Trong nháy mắt, Hoắc Tiệp dư chỉ còn lại một thân một mình. Gió lạnh thổi vào phòng, bỗng nhiên cảm giác một mảnh thê lương.



Tại Hoa Âm Các, Trần Chiêu nghi rõ ràng bình tĩnh hơn Hoắc Tiệp dư rất nhiều. Nàng ngồi trên ghế, mắt lạnh nhìn Doãn Cung Chính ở ngay trước mặt mình dẫn cung nữ thái giám có liên quan đều đưa đi, thế nhưng một câu cũng không nói. Ngay cả Doãn Cung Chính cũng nói với thuộc hạ của mình, Trần Chiêu nghi này cũng là một nhân vật.



Buổi tối, Hoàng hậu phái người chia nhau đi Mạch Lan Các và Hoa Âm Các, nói là trông nom ăn uống sinh hoạt thường ngày của Hoắc Tiệp dư cùng Trần Chiêu nghi. Có điều, người sáng suốt cũng nhìn ra được, Hoàng hậu là phái người tới giám thị các nàng.
Nguyên Hương sai người dâng trà nóng. Khang phi khoát tay chặn lại, ngoại trừ Dương Quỳnh cùng cung nữ Phù Dung của Chu Cẩm phi, tất cả cung nữ trong phòng đều lui ra ngoài.



“Mặc dù là ngươi tránh phiền phức, nhưng cũng nên biết chuyện hôm qua chứ?” Chu Cẩm phi thấy trong phòng lưu lại đều là tâm phúc, liền cũng nói thẳng.



“Đương nhiên là nghe nói. Tỷ tỷ muốn biết cái gì?” Khang phi cũng không vòng vo. Chu Cẩm phi đến chỗ nàng, nhất định là có chuyện muốn hỏi.



“Ngươi nói sau khi Hoàng hậu giải quyết Trần Chiêu nghi cùng Hoắc Tiệp dư xong, bước tiếp theo sẽ làm gì?”



Khang phi nghe vậy thì thu lại tay đang định bưng chén trà, “Lời này của tỷ tỷ... chẳng lẽ Hoàng hậu còn không chịu cho qua như vậy hay sao?”



Chu Cẩm phi lắc đầu, “Chuyện trong cung này, rút dây động rừng. Lần này Hoàng hậu hồi cung có nhiều động tác như vậy, ta thấy dáng vẻ này là sẽ không dễ dàng thu tay.”



Khang phi nhíu mày, “Nàng còn muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn mượn vị trí Thục phi, Chiêu nghi trống mà kéo người của mình thượng vị?”



“Ta thấy không có khả năng này.” Thật ra Chu Cẩm phi cảm thấy khả năng này là lớn nhất.



Ngón tay Khang phi lại chạm tới chén trà, nhiệt độ nóng bỏng làm nàng không dám cầm trực tiếp, “Kéo người thượng vị cũng không phải là hành động sáng suốt. Ta thấy Hoàng hậu sẽ không làm như vậy. Có điều...” Khang phi cười cười, có chút lạnh nhạt, “Thục phi đã chết. Hiện giờ cũng chỉ có Quý phi tỷ tỷ cùng hai người chúng ta là có thể cùng nàng phân cao thấp, coi chừng nàng thật sự sẽ đối phó với chúng ta.”



Chu Cẩm phi nói: “Nàng điên rồi phải không? Ngoại trừ chúng ta, cũng sẽ có Mỹ nhân mới tới bổ khuyết vào những vị trí đó. Lẽ nào nàng nghĩ nàng có thể độc chiếm sủng ái của Hoàng thượng sao?”



“Điên thật ra chưa hẳn. Ném đá dò đường ngược lại là có khả năng.” Khang phi nói: “Tỷ tỷ cũng đã nói, chuyện trong cung này, rút dây động rừng. Lần này nàng làm việc lôi đình như vậy, chính là muốn để mọi người trở tay không kịp. Như vậy, nếu Trần Chiêu nghi cùng Hoắc Tiệp dư ở sau lưng có quan hệ gì, liền sẽ lộ ra.”



“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Chu Cẩm phi nhấp một ngụm trà nóng.



Khang phi cũng nâng chén trà lên, nói: “Đương nhiên là yên lặng theo dõi kỳ biến.”