Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 78 : Công thẩm
Ngày đăng: 22:06 19/04/20
(*Xét xử công khai)
Hoàng hậu sai người đem thi thể của Hữu nhi xuống, quay đầu nhìn Hoắc Tiệp dư, “Cung nữ này của ngươi bị chết oan.”
Hoắc Tiệp dư mặt đầy nước mắt, gật đầu nói: “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng.”
“Là ngươi hại nàng.” Hoàng hậu tiếp tục nói.
Hoắc Tiệp dư lại tiếp tục gật đầu, “Là thần thiếp hại nàng. Nếu thần thiếp để tâm hơn một chút, chú ý đến thân thể của mình hơn một chút, thì cũng sẽ không sảy thai. Hữu nhi cũng sẽ không bị đưa vào Chấp Hình Ti.”
Hoàng hậu nghe xong cười lạnh một tiếng, “Hoắc Tiệp dư, tới đây giờ mà ngươi vẫn còn xảo ngôn giảo biện! Rõ ràng ngươi mang chính là tử thai, còn dùng chuyện sảy thai để hãm hại người ngoài. Hiện giờ sự việc đã bại lộ, ngươi còn không biết hối cải!”
Hoắc Tiệp dư vội vàng quỳ rạp xuống đất, khóc ròng nói: “Hoàng hậu nương nương, người nhất định là hiểu lầm thần thiếp rồi. Thần thiếp mang chính là một hài tử bình thường! Tại sao lại có thể là tử thai?”
“Nếu như vậy, khi ngươi có thai, tại sao không lên báo?” Hoàng hậu chất vấn.
Hoắc Tiệp dư đáp: “Hoàng hậu nương nương, thân mình thần thiếp suy yếu, sợ thai ngồi không yên, đến lúc đó Hoàng thượng chẳng phải là sẽ không vui. Cho nên mới theo lệ cũ trong cung, dự định đầy ba tháng, chờ thai ngồi yên mới báo lên. Không ngờ vậy mà lại làm cho người hiểu lầm thần thiếp. Thần thiếp oan uổng mà!”
Hoàng hậu nhìn Hoắc Tiệp dư khoa môi múa mép, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cười lạnh nói: “Hoắc Tiệp dư thật sự là giỏi tài ăn nói!” Nàng quay đầu nhìn Chu thái y ở một bên, nói: “Chu thái y, ngươi tới nói một chút.”
Chu thái y thi lễ nói: “Vâng.” Sau đó hắn quay đầu nói với Hoắc Tiệp dư, “Hoắc Tiệp dư, thân thể của người luôn do vi thần điều trị. Bởi vì người từng dùng phương thuốc cổ truyền ở ngoài cung mà khiến cho thân mình hư tổn nghiêm trọng. Vi thần từng nói với người, người rất khó có thể mang thai lại. Khoảng ba tháng trước, khi người nhiễm phong hàn là lúc vi thần chẩn ra hỉ mạch. Lúc ấy người cho vi thần một số tiền lớn, vi thần mới giúp người giấu diếm. Hiện giờ sự việc đã bại lộ, người vẫn nên ăn ngay nói thật đi.”
Hoắc Tiệp dư oán hận trừng mắt nhìn Chu thái y, “Rốt cuộc là ta có chỗ nào đắc tội với ngươi? Ngươi lại ngậm máu phun người như vậy.” Nói xong nàng quay sang nói với Hoàng hậu, “Hoàng hậu nương nương, người đừng nghe hắn nói bậy. Ngày đó hắn vơ vét tài sản của thần thiếp không được, liền sinh lòng ác niệm, muốn nhân cơ hội trả thù thần thiếp.”
Hoàng hậu nói: “Đem kết luận mạch chứng cùng lưu trữ của Cục Dược lên đây.”
Hoắc Tiệp dư nhìn thoáng qua Trần Chiêu nghi, nói: “Hoàng hậu nương nương, thuốc mang thai là tự thần thiếp tìm Chu thái y nhờ điều chế. Thần thiếp muốn có hài tử, nhất thời bị ma quỷ mê tâm, mời Hoàng hậu nương nương trách phạt.” Hoắc Tiệp dư cũng phản bội theo, chỉ nhận tội về mình, lại không chịu tố giác Trần Chiêu nghi.
Bầu không khí trong chính điện đột nhiên trở nên ngưng trọng, giống như tâm tình của Hoàng hậu. Nàng tự nói với bản thân là phải bình tĩnh, rất rõ ràng, bất luận là Chu thái y hay Hoắc Tiệp dư, đều đang bao che cho Trần Chiêu nghi. Lúc này nếu như mình rối loạn, vậy sẽ hoàn toàn thua. Mà nàng là Hoàng hậu, dù như thế nào cũng không thể thua.
Ánh mắt Hoàng hậu quét một vòng quanh chính điện, cuối cùng dừng lại trên người Khang phi.
“Khang phi muội muội thân thể đã khỏe chưa?” Hoàng hậu đột nhiên chuyển chủ đề. Lần này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Khang phi.
“Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, bệnh phong hàn của thần thiếp đã khỏi. Đang muốn bẩm báo với Hoàng hậu nương nương.” Khang phi trả lời vô cùng khiêm tốn hữu lễ.
Hoàng hậu gật đầu nói: “Nếu đã khỏi, vậy Khang phi muội muội có gì muốn nói hay không?” Ý tứ của Hoàng hậu vô cùng rõ ràng. Bổn cung giúp ngươi giải quyết chuyện Hoắc Tiệp dư mưu đồ vu oán giá họa cho ngươi, có phải ngươi cũng nên có đi có lại, giúp bổn cung xử lý chút vấn đề nan giải trước mắt hay không?
Khang phi cười nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương đã hỏi, thần thiếp cũng thật có mấy lời muốn nói.”
“Ngươi nói đi.” Đối với chuyện Khang phi bất ngờ phối hợp, Hoàng hậu thật ra có chút giật mình.
Khang phi gật đầu, nói với Chu thái y quỳ hơn nửa ngày trên mặt đất, “Chu thái y, bổn cung có một vấn đề muốn hỏi ngươi, nếu Trần Chiêu nghi không nhờ ngươi điều chế thuốc mang thai, vậy tại sao ngươi lại tự mình muốn điều chế thuốc này? Thuốc mang thai là thuốc cấm trong cung, tự mình điều chế cùng sử dụng đều sẽ mất đầu.”
Chu thái y hơi trầm ngâm lập tức đáp, “Thưa Khang phi nương nương, tội thần là bị Hoắc Tiệp dư sai khiến. Hoắc Tiệp dư thân mình suy yếu, liền muốn tội thần giúp nàng điều chế thuốc này.”
Khang phi cười nhìn mấy người, nhưng cười lại làm cho người ta sợ hãi, “Hoắc Tiệp dư nói thế nào?”
Hoắc Tiệp dư cúi thấp đầu. Nghe thấy Khang phi hỏi, chỉ gật gật đầu.