Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 79 : Phản cung
Ngày đăng: 22:06 19/04/20
Khang phi nói: “Hoắc Tiệp dư là thừa nhận?”
Hoắc Tiệp dư vẫn gật đầu.
“Vậy cũng thật lạ. Mới vừa rồi ta thấy Hữu nhi bị đánh đến thương tích đầy mình, vô cùng thê thảm, nhưng vẫn không chịu phản bội Hoắc Tiệp dư. Đối với người khác còn như thế, huống chi là đối với mình? Vì sao Hoắc Tiệp dư lại thành thật nhận tội như vậy? Chẳng lẽ Hoắc Tiệp dư không biết đây là tội chết sao?” Khang phi giả bộ khờ khạo hỏi.
Hoắc Tiệp dư cắn môi mỏng, hồi lâu giọng căm hận nói: “Thần thiếp không nhận tội thì thế nào? Chẳng lẽ còn có thể thoát tội sao? Dù sao cũng là chết, nhiều lời vô ích.”
Khang phi không hề bị lay động, “Hoắc Tiệp dư có biết, nếu ngươi nhận hết tất cả tội danh, thì không phải chết là có thể kết thúc.”
Hoắc Tiệp dư đột nhiên chấn động, ngước ánh mắt hoảng sợ nhìn Khang phi. Môi run rẩy hồi lâu cũng không nói lên lời.
Khang phi thong thả vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay, vòng ngọc xanh biếc trong suốt ở trên cổ tay trắng như tuyết của Khang phi đặc biệt bắt mắt. Nàng căn bản không nhìn Hoắc Tiệp dư.
Lúc này Hoàng hậu ngồi ở phía trên nói: “Hoắc Tiệp dư, ngươi có thể nghĩ kỹ, tự chế thuốc cấm, thai nghén tử thai, giá họa người khác, số tội danh này, chỉ sợ người nhà của ngươi cũng sẽ phải chịu liên lụy.”
Coi như lời nói của Khang phi có thể không cần để ý, nhưng lời của Hoàng hậu thì không thể không tin. Ánh mắt Hoắc Tiệp dư đã không tự chủ mà liếc nhìn Trần Chiêu nghi.
Hoàng hậu nhìn ra Hoắc Tiệp dư vẫn còn đắn đo, lại nói: “Trọng tội như vậy, vô luận là ai, cũng khó có thể trốn khỏi trọng trách, mẫu gia cũng sẽ bị liên lụy. Theo như quốc pháp của triều ta, tuy rằng không đến mức chết, nhưng mất chức bãi quan là khó tránh khỏi.”
Khang phi vào lúc này cười khẽ một tiếng, Hoắc Tiệp dư quay đầu nhìn về phía nàng. Nhưng lại thấy trong ánh mắt Khang phi là một tầng sương mù không thể nhìn rõ, làm cho Hoắc Tiệp dư cảm giác Khang phi là đang khinh bỉ mình.
Khinh bỉ sự ngu xuẩn của mình sao?
Hoắc Tiệp dư nhịn không được cười khổ. Muốn chết tạ tội hiện giờ cũng đều thành mong ước xa vời. Lúc này nàng mất hết hy vọng, chỉ muốn bảo vệ người nhà của mình không bị liên lụy. Cha mẹ của nàng đều đã qua đời, duy chỉ có một thúc thúc yêu thương nàng hết lòng, cũng là vướng bận duy nhất của nàng trong mấy năm nay. Nàng tin, lời của Hoàng hậu không phải chỉ để uy nghiêm đe dọa. Nàng đã từng gặp qua phi tần bị tố giác, liên lụy đến người nhà. Cho nên nàng mới đồng ý gánh tội thay cho Trần Chiêu nghi, chỉ hy vọng Trần Chiêu nghi có thể giúp nàng bảo vệ một nhà thúc thúc. Nhưng bây giờ xem ra, là nàng quá ngây thơ rồi. Nếu Trần Chiêu nghi có bản lĩnh thoát tội, thì cũng không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.
“Hoàng hậu nương nương, người là nhất quốc chi mẫu, nếu không thích thần thiếp, trực tiếp ban thưởng cho thần thiếp một dải lụa trắng là được rồi, cần gì phải uy hiếp Hoắc Tiệp dư?” Trần Chiêu nghi thấy Hoắc Tiệp dư lộ ra vẻ do dự, lập tức lên tiếng quấy nhiễu suy nghĩ của nàng.
Hoàng hậu khoát tay áo, bọn thị vệ chuẩn bị đi bắt người lại lặng lẽ lui xuống.
“Là Trần Chiêu nghi nhờ tội thần điều chế thuốc mang thai. Là Trần Chiêu nghi!” Chu thái y hô lớn nói.
Trần Chiêu nghi mệt mỏi nhắm mắt lại. Nếu nói lời khai của Hoắc Tiệp dư nàng còn có thể lật đổ, như vậy lời chứng của Chu thái y làm nàng cảm giác hoàn toàn vô lực cứu vãn, bất đắc dĩ cùng thê lương.
“Trần Chiêu nghi, ngươi còn gì để nói?”
Trần Chiêu nghi nhìn Hoàng hậu, lại nhìn về chỗ ngồi của tứ phi. Trên mặt lộ ra sắc thái không cam lòng. Nàng nhìn Khang phi hỏi: “Có phải ta chỉ thiếu một chút nữa? Một chút nữa liền thành công rồi?”
Khang phi nhìn nàng không nói.
Trần Chiêu nghi chỉ vào Dương Quỳnh đứng phía sau Khang phi nói: “Nếu như không có ngươi, Thẩm Thu Hoa đã sớm chết rồi. Ta đã sớm ngồi lên vị trí phi tử. Như vậy mọi chuyện phía sau sẽ không xảy ra. Ngươi nói xem ai mới là kẻ giật dây? Người chân chính ở phía sau giật dây chính là ngươi! Thanh Diệp! Là ngươi khiến ta phải làm ra những chuyện tiếp sau này, ngươi mới là kẻ khởi xướng!”
Dương Quỳnh rụt cổ, thầm nói, Trần Chiêu nghi ngày thường nhìn khôn khéo như vậy, làm sao lúc này lại phạm phải sai lầm đơn giản này? Hiện tại thừa nhận chuyện ám sát là thời điểm vô cùng xấu. Không chỉ có Trần Chiêu nghi chạy trời không khỏi nắng, mà ngay cả Trần gia cũng đều sẽ bị định tội. Nếu nhận tội, lại dứt khoát nhận thêm một phần tội. Đây là chuyện thiếu thông minh logic cỡ nào.
“Muốn bổn cung chết rất dễ dàng, ngươi cần gì phải phí nhiều tâm tư như vậy.” Khang phi giống như đang thương hại.
Trần Chiêu nghi khó hiểu nhìn nàng.
Khang phi nói: “Bổn cung tay trói gà không chặt, ngươi chỉ cần phái người đến giết chết bổn cung không phải là được rồi sao.”
Trần Chiêu nghi đương nhiên đã từng nghĩ tới, nhưng sau đó nhất định sẽ lưu lại nhược điểm, đến lúc đó không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao. Đang suy nghĩ chợt nghe Khang phi nói: “Đương nhiên, sau đó phải biết cách giải quyết hậu quả.” Về phần giải quyết hậu quả như thế nào, Khang phi cũng không hảo tâm như vậy mà giảng cho nàng nghe.
Hiển nhiên Trần Chiêu nghi đã làm chuyện tình phức tạp lên. Nếu sắp đặt một lần ám sát đều có thể thành công, hơn nữa không bị người phát hiện ra là mình. Vậy trực tiếp phái người giết chết Khang phi, sau đó vu oan giá họa, hiển nhiên là càng tiết kiệm nhân lực hơn nhiều.