Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 80 : Tình ý
Ngày đăng: 22:06 19/04/20
Hoàng hậu thấy Trần Chiêu nghi nhận tội, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, “Người đâu, bắt giam Trần Chiêu nghi, Hoắc Tiệp dư, Chu thái y lại, chờ tra hỏi rõ ràng sau đó quyết định.”
Có cung nữ thái giám tiến lên dẫn bọn họ đi xuống. Khang phi nhìn Hoàng hậu, hôm nay tất cả mọi người đều tranh luận chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai, nhưng không hề đề cập đến chuyện ám sát ngày đó. Xem ra Hoàng hậu là muốn âm thầm giải quyết vụ án này.
“Phùng Mỹ nhân.” Hoàng hậu đột nhiên nói.
Phùng Mỹ nhân vội vàng đứng dậy bước ra khỏi hàng, “Hoàng hậu nương nương có gì phân phó?”
Hoàng hậu thay cơn thịnh nộ vừa rồi bằng dáng tươi cười, nói: “Chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai là ngươi chịu oan ức rồi. Bổn cung sẽ tâu rõ chuyện này lên cho Hoàng thượng, đến lúc đó sẽ tiến hành ân tuất* cho ngươi. Ngươi kiên nhẫn đợi thêm mấy ngày nữa.”
(*Chỉ triều đình thương cảm thần, dân nên giúp đỡ hoặc trợ cấp)
Phùng Mỹ nhân có chút thụ sủng nhược kinh, “Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu nói xong liếc mắt nhìn Khang phi một cái, có chút mệt mỏi nói: “Bổn cung hơi mệt, mọi người ở lâu như vậy chắc hẳn cũng mệt rồi, tất cả giải tán đi.”
Mọi người đứng dậy, dồn dập cáo từ rời đi.
Lúc ra cửa, trời lại có trận tuyết nhỏ. Như Quyên nhìn xung quanh một chút, xoay người nói với Khang phi, “Nương nương, Nô tì trở về lấy ô.”
Khang phi nói: “Tuyết không lớn, không làm bổn cung ướt được.”
Chu Cẩm phi đi ra phía sau cười nói: “Ngươi đúng là thương tiếc các nàng. Nhưng mà các nàng cũng nên bớt phiền một chút, ra ngoài cũng không nhớ mang theo ô.” Nói xong, để Phù Dung đưa một cái ô qua.
Như Quyên vội vàng tiếp nhận, “Đa tạ Cẩm phi nương nương chỉ bảo, sau này nô tì nhất định sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.”
Chu Cẩm phi liếc nhìn Dương Quỳnh không nói một lời ở phía sau Khang phi, nhỏ giọng nói: “Nữ quan bảo bối kia của ngươi lanh lợi bằng một nửa nàng thì tốt rồi.”
Khang phi không động, cũng không nói. Dương Quỳnh biết lúc này chính mình đã miễn cưỡng Khang phi rồi, Khang phi cũng sẽ không làm gì mình. Thế nhưng không rõ vì sao, Dương Quỳnh lại rất quan tâm đến thái độ của Khang phi. Nàng nhất định phải đợi cho đến khi Khang phi cam tâm tình nguyện, dù có vất vả thế nào nàng cũng sẽ đợi. Trên đời này mọi sự đều có thể cưỡng cầu, duy chỉ có một chữ tình, một chút miễn cưỡng cũng không được.
Trầm lặng, thời gian dài trầm lặng. Khang phi quay đầu sang một bên, không nhìn Dương Quỳnh, cũng không nói chuyện.
Chờ rất lâu, lâu đến mức Dương Quỳnh cũng đã định từ bỏ. Có lẽ lúc này vẫn chưa được. Dương Quỳnh hiểu rõ, để một nữ nhân tiếp nhận một nữ nhân khác chẳng phải chuyện dễ dàng. Đặc biệt là loại chuyện giường chiếu này, lại càng khó khăn hơn.
Rất lâu sau, Khang phi dường như rốt cuộc đã hạ quyết tâm, nàng quay đầu nhìn ánh mắt Dương Quỳnh, chậm rãi nói: “Dương Quỳnh, ngươi lại bỏ qua cho ta một lần này nữa được không? Một lần cuối cùng.”
Dương Quỳnh nở nụ cười. Cúi đầu hôn lên ánh mắt hàm chứa sương mù của Khang phi, vô cùng cẩn thận, “Đồ ngốc, đã khi nào ta miễn cưỡng ngươi chưa?”
Khang phi cũng cảm thấy thẹn với Dương Quỳnh. Nàng là cung phi, đương nhiên biết hai người tới trình độ này lại buộc phải kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm là một chuyện vô nhân đạo cỡ nào. Thế nhưng trong lòng nàng thủy chung vẫn luôn có một nơi trống vắng.
Được Dương Quỳnh đối xử ôn nhu như vậy, mũi Khang phi cũng có chút chua xót. Nàng khuông muốn để Dương Quỳnh nhìn thấy sự yếu đuối của mình, chủ động ngẩng đầu, hôn lên môi Dương Quỳnh.
Một mặt, Dương Quỳnh vui sướng vì sự nhiệt tình của Khang phi, mặt khác lại ở trong lòng kêu rên: Nương nương của ta, người không cho ăn còn chơi với lửa, người thực sự nghĩ ta là phiên bản nữ của Liễu Hạ Huệ sao?
Có thể là bồi thường vì trêu chọc Dương Quỳnh, mà đêm hôm đó, Dương Quỳnh lại được gác đêm.
Thân thể Khang phi rất mềm mại, cảm giác ôm vào trong ngực vô cùng tốt đẹp. Dương Quỳnh vui thích đến mức gần như ngủ cũng muốn cười tỉnh. Khang phi cong người ở trong lòng Dương Quỳnh, ấm áp, rất thoải mái. Nàng thỏa mãn đặt một nụ hôn lên gương mặt Dương Quỳnh. Vừa mới buồn ngủ, lại bị Dương Quỳnh hôn trộm một cái. Khang phi ngẩng đầu, thấy Dương Quỳnh nhắm mắt, vẻ mặt “Ta đã ngủ rồi”, nhưng lại không giấu được khóe miệng đang cong lên kia.
Khang phi buồn cười, vươn ngón tay chọc chọc bờ môi Dương Quỳnh, bị Dương Quỳnh đột nhiên há miệng ngậm lấy. Khang phi bị hành động đột ngột như vậy dọa sợ hít sâu một hơi. Dương Quỳnh lại cười hì hì mở mắt ra, càng ôm chặt Khang phi vào lòng hơn.
----------------------------------------------------------------
Editor: Hôm nay hết rồi, đừng chờ nữa :v