Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 81 : Bạch đào

Ngày đăng: 22:06 19/04/20


Bản án của Trần Chiêu nghi cùng Hoắc Tiệp dư trải qua sự liên hợp thẩm vấn của Cục Cung Chính và Chấp Hình Ti, cuối cùng đã lộ rõ chân tướng. Nghĩ cũng biết, trước đó không có chứng cứ là bởi vì thân phận của hai người Trần Hoắc. Hiện giờ đều đã nhận tội thì chính là tội phạm, không còn là Chiêu nghi và Tiệp dư. Như vậy thì có khác gì các cung nữ và thái giám khác? Trước tiên thẩm vấn, thẩm không được liền đánh, đánh xong lại thẩm, sau đó lại đánh, lại thẩm... Đến cuối cùng phạm nhân không bị đánh chết cũng là bị tra tấn đến điên rồi.



Có điều rốt cuộc Hoàng hậu vẫn nhớ tới thể diện của Thiên gia, cho nên Trần Chiêu nghi cùng Hoắc Tiệp dư đều không bị dùng hình. Chẳng qua là một lần lại một lần thẩm vấn, hỏi lặp đi lặp lại. Có đôi khi một vấn đề cũng bị hỏi đến hơn mười lần. Hai người đều là phi tần quen sống trong nhung lụa, làm sao chịu nổi loại khổ này? Cho dù là người vô cùng dẻo miệng như Trần Chiêu nghi, qua mấy lần thẩm vấn cũng đều khai sạch sẽ, huống chi là Hoắc Tiệp dư?



Mắt thấy hai huyền án* hành thích cùng sảy thai hiện giờ đều sắp được phá, tâm trạng của Hoàng hậu vô cùng tốt. Mấy ngày nay sáng sớm thỉnh an đều mang vẻ mặt tươi cười, đối với các vị phi tần cũng nhã nhặn ôn hòa hơn. Mọi người chịu ảnh hưởng của Hoàng hậu, cũng đều rất vui vẻ. Trong Hậu cung nhất thời gió êm dịu thổi.



(*huyền án: án treo, chưa được giải quyết)



Quan hệ của Khang phi cùng Dương Quỳnh dường như tiến gần hơn một bước, nhưng lại giống như không có gì thay đổi. Trước mặt, Dương Quỳnh như cũ làm cận vệ của nàng. Sau lưng, thỉnh thoảng trộm hương gì gì đó, Khang phi cũng sẽ không quá để bụng.



Tóm lại gần đây trong Hoàng cung sóng yên biển lặng. Ngược lại, Chu Cẩm phi thường xuyên đến la cà, nói chút chuyện hỗn tạp, nghe cũng coi như thú vị. Khang phi rất tĩnh lặng, lúc nhàn hạ thì luyện chữ, đọc sách. Ngẫu nhiên sẽ thêu mấy cái túi thơm, sau đó liền cất đi. Dương Quỳnh nghĩ có lẽ là làm cho Hoàng thượng. Nói đến Hoàng thượng, từ sau khi Khang phi khỏi bệnh phong hàn, Hoàng thượng thế nhưng một lần cũng chưa tới. Đây là chuyện trước đây chưa từng có.



Trong Hoàng cung mơ hồ xuất hiện lời đồn đại Khang phi đã thất sủng. Có điều vì e ngại thủ đoạn địa vị của Khang phi, mà cũng chỉ lặng lẽ lan truyền. Khang phi nghe xong “Mật thám” Yên Xảo hồi báo, chỉ mỉm cười, “Trên đời vốn vô sự, lo sợ không đâu làm gì, để tùy các nàng đi.”



Sang tháng chạp, Tây Bắc cống nạp một chiếc áo lông cáo màu trắng và một chiếc màu đen, đều vô cùng trân quý. Hoàng thượng nói: “Khang phi thích màu trắng, đem chiếc màu trắng này ban cho nàng. Còn chiếc màu đen, đưa đến Cung Phượng Từ đi.” Lần này, tất cả lời đồn đại đều bị đánh nát.



Gần tới năm mới, trong Hoàng cung cũng là khung cảnh vui sướng hân hoan. Các cung đều bận rộn thu dọn quét tước, đến Phủ Nội Vụ nhận phần công việc như thường lệ. Dương Quỳnh như cũ không quản bất kì việc gì, cả ngày như cái bóng dính ở sau lưng Khang phi. Khang phi ngược lại đã thành thói quen, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nàng, khi tâm tình tốt cũng sẽ thưởng cho một cái mỉm cười.
“Chấp Hình Ti?” Bất luận là ai nghe được ba chữ này cũng sẽ không thấy vui vẻ. Trong lòng Phù Dung vô cùng giật mình, còn chưa kịp phản ứng, người của Chấp Hình Ti đã vào đến hậu viện.



Ba thái giám, nhìn bước đi thì chính là biết võ công, còn có hai cung nữ vẻ mặt trang nghiêm, năm người này tuổi đều không nhỏ, tiến vào nhìn thoáng qua tình hình, lập tức bước tới trước mặt Phù Dung cùng Dương Quỳnh. Thái giám dẫn đầu nói: “Chấp Hình Ti phụng chỉ bắt người. Những ai không liên quan tránh lui!” Nói xong nhìn về phía Dương Quỳnh, “Chấp Hình Ti phụng chỉ đưa nữ quan tứ phẩm Thanh Diệp về tra hỏi. Dẫn đi!”



Hai cung nữ phía sau lập tức tiến lên bắt lấy cánh tay Dương Quỳnh, kéo nàng đi.



Phản ứng đầu tiên của Dương Quỳnh chính là phản kháng, nhưng bị Phù Dung ngăn lại. Lần này Dương Quỳnh cũng bình tĩnh xuống. Lúc này nàng phản kháng, tuyệt đối sẽ không có thứ gì ngon ăn. Vì thế nàng giao kiếm Ánh Nguyệt cho Phù Dung, tuy rằng không nói thêm điều gì, nhưng nàng tin tưởng nhất định Phù Dung sẽ đi tìm Khang phi cứu nàng.



Dương Quỳnh bị đưa đi. Chu Cẩm phi cùng Khang phi đứng ở bên cửa sổ tại chính điện nhìn đoàn người dần dần đi xa. Chu Cẩm phi hỏi: “Thế nhưng không nỡ bỏ?”



Khang phi gật đầu, “Đương nhiên không nỡ. Nhưng Hậu cung có quy định, Chấp Hình Ti phụng chỉ bắt người không được can thiệp. Ta có biện pháp gì đây?”



Chu Cẩm phi bất mãn vung khăn một cái. “Ngươi thật có thể! Ta cũng không tin ngươi không cứu được nha đầu kia. Nhưng ta nhắc nhở ngươi, Chấp Hình Ti là nơi nào, chúng ta đều hiểu rất rõ. Thanh Diệp rơi xuống địa phương kia, nếu ngươi không mau cứu nàng, coi như nàng đi ra được cũng gần như là phế nhân.”



“Ta biết.” Khang phi lại nhìn về hướng nơi Dương Quỳnh biến mất.