Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 227 :

Ngày đăng: 21:06 18/04/20


Đêm nay khi Lâm Mạc Thần trở về phòng, trong di động có một tin nhắn do Tiết Ninh gửi tới:



“Jason, chúc mừng anh đã giành được mảnh đất A. Chúc anh thuận buồm xuôi gió ở thành phố Lâm. Có thời gian rảnh thì gặp mặt nhé?



Lâm Mạc Thần trả lời:“Cám ơn.”



Tiết Ninh gửi lại một khuôn mặt cười.



Cuộc đối thoại đến đây ngừng hẳn.



Đêm dài yên tĩnh, Lâm Mạc Thần chồng hai gối sau đầu, tựa vào giường. Anh cũng đoán được phần nào gia thế của Tiết Ninh, phải nói là vô cùng kinh người. Cô gái này có thể được xem là một trong những thiên kim tiểu thư danh giá nhất Trung Quốc. Nhưng vậy thì sao chứ? Lâm Mạc Thần cong cong khóe môi, không phải dạng anh thích, nên dù thế nào cũng không cần.



Anh muốn cô bé lọ lem của mình.



Ngồi một lát, Lâm Mạc Thần nhớ tới cuộc gọi buổi chiều kia.



Hà Thanh Linh, anh không muốn đi gặp người đàn bà kia.



Cùng lúc đó ở trong căn phòng cách đó không xa, Mộc Hàn Hạ cũng đang tìm kiếm cái tên này trong máy tính.



Sự việc vốn chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong buổi chiều hôm nay, lúc ấy trong lòng Mộc Hàn Hạ hơi không thoải mái, lập tức trực tiếp hỏi có phải bạn gái trước của anh không.



Kết quả Lâm Mạc Thần lại nở nụ cười nói:“Không phải. Yên tâm, vẫn không có người phụ nữ nào trước kia có thể uy hiếp đến sự phát triển tình cảm của hai chúng ta.” Dừng một chút anh nói:“Người gọi điện thoại là mẹ anh.”



Mộc Hàn Hạ sững sờ vì chuyện này.



Cô biết anh vốn là người thành phố Lâm, thời niên thiếu xuất ngoại, trưởng thành ở Mĩ, nhưng anh vẫn còn một người em gái ở thành phố Lâm. Vì vậy cô có thể mơ hồ phát hiện gia đình anh không êm ấm. Tuy vậy vào lúc này, sau khi tìm hiểu tin tức về mẹ anh, cô mới hiểu rõ đầu đuôi.




Hiện ta cậu nhóc đã trở thành một người đàn ông trưởng thành chín chắn nội liễm, tư thái tao nhã, được giáo dục tốt, khí chất ngạo mạn, không khác gì khi bà còn trẻ. Nếu không phải gần đây anh làm một trận mưa gió máu tanh trên thương trường thành phố Lâm thì bà cũng không biết anh đã trở lại.



“A...” Hà Thanh Linh khẽ cười một tiếng nói,“Nói như thế nào, ta cũng là mẹ con. Nếu con đã về, không nói với ta một tiếng thì thôi, còn ngăn không cho Lâm Thiển nói với ta.”



Lâm Mạc Thần cũng cười, không tức giận, lãnh đạm nói:“Hiện tại bà đã biết tôi trở về, vậy có chuyện gì?”



Anh âm trầm, giấu diếm hỉ giận như thế khiến Hà Thanh Linh nao nao. Bà nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, chuyển đề tài:“Nghe nói nghiệp vụ chủ yếu của con trong nước là trang phục và bất động sản?”



Ánh mắt Lâm Mạc Thần chợt tối, im lặng.



Hà Thanh Linh cười nói,“Lựa chọn ngành không tồi. Sao muốn hoàn thành chuyện ta không làm được à? Thu hồi hai giang sơn của ta ở thành phố Lâm? Năm nay con bao nhiêu rồi? 26 nhỉ. Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ tràn trề.”



Lâm Mạc Thần cười lạnh, ngón tay khẽ gõ mặt bàn:“Phu nhân Hà Thanh Linh, bà nghĩ quá nhiều rồi đấy, tự cho mình là bề trên sao. Tôi đầu tư vào hai lĩnh vực này là vì lợi nhuận mấy năm nay khá khá quan thôi. Đừng đánh đồng tôi với bà, tôi sẽ không để cho mình phá sản. Thành phố Lâm ư? Tôi muốn bắt được thị trường cả nước cơ. Nhưng dù sao cũng không liên quan đến bà.”



Hà Thanh Linh cũng không tức giận, im lặng một lát khẽ cười:“Nên lần này con trở về là muốn tát vào mặt ta ư? Không sao, dù sao ta sớm đã không còn mặt mũi rồi. Nhưng nói thế nào, con cũng là con ta, nếu làm thì làm cho tốt đừng để cho người khác chế giễu.”



Hai người im lặng một lát.



Lâm Mạc Thần đứng lên, không muốn nói thêm nửa câu nào nữa. Hà Thanh Linh cũng đứng lên nói:“Con không cần đi, ta đi. Con và bạn con còn chưa ăn cơm, ta sẽ không làm chướng mắt ở trong này.”



Lâm Mạc Thần cũng không giữ bà lại, chỉ lặng lẽ đứng ở một bên. Hà Thanh Linh mặc áo khoác, lấy ra một tấm danh thiếp, đặt trên bàn trước mặt anh nói:“Đây là một người bạn cũ của ta, rất có sức ảnh hưởng trong hệ thống ngân hàng. Hiện tại nghiệp chính của con là bất động sản, lại muốn nhanh chóng khuếch trương, tất nhiên là tài chính của con có hạn.



Ông ta rất đáng tin, nếu đã có ta làm bảo đảm trung gian cho con, ông ta cũng sẽ nể mặt mũi ta. Nếu con cần, cứ gọi điện thoại cho ông ta.”



Nói xong, không chờ Lâm Mạc Thần đáp lại, đẩy cửa đi ra ngoài.