Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 228 :

Ngày đăng: 21:06 18/04/20


Mộc Hàn Hạ nhìn thấy bà đi ra, lập tức đứng lên, thấy sắc mặt của Lâm Mạc Thần ở phía sau cũng không thân thiện, Mộc Hàn Hạ vẫn lộ ra nụ cười, gật đầu với bà.



Hà Thanh Linh liếc nhìn cô, hỏi Lâm Mạc Thần:“Bạn gái con?”



Lâm Mạc Thần lãnh đạm đáp:“Đối tượng tôi dự định kết hôn.”



Mộc Hàn Hạ hơi sợ run, Hà Thanh Linh lại thản nhiên nói với cô:“Từ từ chờ đợi nó.” rồi bước đi.



Bên trong khôi phục lại sự yên lặng.



Lâm Mạc Thần cầm lấy tấm danh thiếp kia, nhìn chăm chú. Mộc Hàn Hạ đi qua hỏi:“Sao anh lại nói như vậy?” Chuyện kết hôn còn quá sớm đối với bọn họ.



Anh im lặng, vì thế Mộc Hàn Hạ không hỏi nữa, nhìn về phía tấm danh thiếp trong tay anh hỏi:“Anh phải liên hệ với người này sao?”



Lâm Mạc Thần đáp:“Nếu có chỗ có thể dùng được, tại sao lại không cần?”



Phong Thần liên tục theo sát mảnh đất của Tào Đại Thắng, nhưng càng đi sâu vào thì vấn đề tài chính cũng trở nên vô cùng cấp bách.



Mấy ngày nay, Lâm Mạc Thần đã hẹn mấy nhà đầu tư, đương nhiên cũng gặp ông Chu của ngân hàng Hà Thanh Linh giới thiệu. Nhưng hiện tại đang là cuối năm, các cơ quan tài chính đều thắt chặt, Lâm Mạc Thần muốn mượn số tiền lớn như vậy, cũng không phải là chuyện dễ dàng.



Nhưng trái lại ông Chu kia vô cùng quan tâm với anh. Ông ta đã hơn năm mươi tuổi, tự cho mình là chú bác của Lâm Mạc Thần, cũng dần dần nới lỏng với ngân hàng. Đề cập tới Hà Thanh Linh, ông Chu cảm khái nói năm đó bà có ơn lớn với ông, vẫn chưa có cơ hội báo đáp. Vì vậy ông ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp chuyện của Lâm Mạc Thần. Mặc dù Lâm Mạc Thần không vui khi có người đề cập tới mẹ anh, nhưng ở trên thương trường, anh cũng không từ chối ý tốt của ông Chu.



Cứ như vậy qua mấy ngày, ông Chu thực sự xoay sở được tài chính. Số tiền từ một ngân hàng, nhưng phải chia theo đợt vay, Hà Thanh Linh là người đảm bảo cho vay, nhưng tiền chỉ có thể đưa theo từng giai đoạn, hai kì hạn sau phải chờ qua Tết âm lịch.



Mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông. Nếu giành được mảnh đất của Tào Đại Thắng, vậy thì Phong Thần sắp có được mảnh đất thứ hai ở thành phố Lâm. Không thể sánh bằng Dung Duyệt, nhưng ít ra cũng khai phá một con đường tiến vào thành phố Lâm.


Không cần thiết. Bởi vì từ trước đến nay, Lâm Mạc Thần là loại đàn ông nham hiểm, quân tử báo thù mười năm không muộn.



Nghĩ như vậy, Mộc Hàn Hạ nhìn nghiêng khuôn mặt tuấn tú của anh, không nhịn được mỉm cười. Anh nhìn thấy hỏi cô:“Cười cái gì vậy?”



“Không có gì.”



Anh hơi đăm chiêu nhìn cô, bật cười nói:“Cổ nhân có câu, thương trường thất ý, tình trường đắc ý. Hôm nay anh bị chèn ép, thân là bạn gái, em tính an ủi anh như thế nào đây?



Mộc Hàn Hạ bị ý ám muội trong lời nói của anh, gò má không tự chủ được nóng lên.



“...Anh chịu cái quỷ chèn ép ấy!”



Lâm Mạc Thần ôm cô, khẽ nở nụ cười.



Mộc Hàn Hạ hỏi:“Vậy bên phía Tào Đại Thắng, anh tính như thế nào?”



Lâm Mạc Thần yên tĩnh một lát đáp:“Muốn đánh hạ một Tào Đại Thắng không khó, nhưng sau lưng hắn còn có những người khác hay không? Năng lực của họ lớn như thế nào, còn có chiêu gì ở phía sau hay không?”



Mộc Hàn Hạ nghe trong lòng chấn động, anh tiếp tục nói:“Bọn họ thiết kế một cạm bẫy cho anh nhảy vào như vậy. Anh nên nhảy vào ứng chiến, hay là tạm thời mặc kệ, tránh giao đấu trực tiếp, chuyện này vẫn cần phải cân nhắc.”



“Vâng.” Cô nghĩ quả như mình đã tính toán, cho dù bị một câu “coi tiền như rác”, anh vẫn bình tĩnh cân nhắc như trước, không hành động thiếu suy nghĩ, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, chắc chắn là có thù tất báo.



Cô thích anh ở điểm này.



Lời tác giả: Bên dưới đất có rất nhiều tảng đá cứng, tôi đã đặc biệt nhờ cố vấn từ một người bạn làm ở công ty bất động sản, bọn họ nói hiếm khi gặp, nhưng cũng đã từng gặp rồi. Không chỉ không xây dựng nổi nhà cửa, mà còn phải tốn rất nhiều chi phí. Viết vào sách thì phải viết tình huống càng nghiêm trọng hơn, nhưng trên cơ bản vẫn phù hợp với tình hình thực tế. Nếu có chỗ nào không đúng, hoan nghênh mọi người phê bình, Lão Mạc sẽ sửa chữa.