Mãi Không Nhắm Mắt
Chương 29 :
Ngày đăng: 17:43 18/04/20
Một tuần sau, Khánh Xuân đến trại cai nghiện thăm Tiêu Đồng.
Vẫn là bài hát “Bố mẹ thân yêu, nghĩ đến mọi người...” vang lên trong sân vận động của trại. Khánh Xuân cùng với Giám đốc trại đứng bên ngoài sân nhìn những học viên chạy dưới khẩu lệnh của viên quản đốc trẻ - “Một hai một! Một hai một...”. Hơn một trăm con người chạy một cách chỉnh tề theo tiếng hô giữ nhịp của anh ta, trông rất khí thế. Khánh Xuân trông thấy Tiêu Đồng trong hàng ngũ ấy với đầu tóc cắt ngắn, bộ quần áo màu lam thi thoảng quay đầu nhìn cô. Từ xa, cô nở một nụ cười thật tươi với anh.
Giờ rèn luyện sức khỏe đã hết, quản giáo nhận xét mấy điểm đại khái rồi tuyên bố giải tán. Tất cả đồng loạt hô vang một câu gì đó rồi tản về bốn phía, ngồi tụm năm tụm ba dưới những tán cây chung quanh sân vận động. Tiêu Đồng chạy nhanh về phía cô. Không hổ danh là một người đã từng chơi bóng đá, dáng chạy của anh thật đẹp, khác xa với tất cả mọi người ở đây.
Giám đốc trại ưu ái tìm cho hai người một căn phòng nhỏ để chị em có thể tự do hàn huyên tâm sự. Qua những giới thiệu vắn tắt của Giám đốc trại, Khánh Xuân biết là sau khi đến đây hai ngày, cơn nghiện của Tiêu Đồng phát tác rất mạnh, kịch liệt đến độ quản giáo phải dùng dây thừng buộc chặt anh xuống giường mấy tiếng đồng hồ liền, nôn đầy trên người và trên giường. Cách đây mấy ngày, sức khỏe và khí sắc của Tiêu Đồng mới dần dần ổn định trở lại, nếu so với người bình thường thì không khác nhau là mấy.
Đưa mắt nhìn Tiêu Đồng lúc này toàn thân đang đẫm mồ hôi, Khánh Xuân hỏi:
- Nóng đến mức ấy hay sao?
Tiêu Đồng cười nhẹ. Nụ cười ấy đã thấp thoáng vẻ rực rỡ tươi tắn ngày xưa, nói:
- Chạy bộ mà.
Cô đưa khăn tay cho anh. Anh cầm lấy nhưng không lau mồ hôi. Cô hỏi:
- Cảm thấy sức khỏe hồi phục chưa? Ngủ có ngon không?
- Có khi ngủ khá ngon.
- Mỗi ngày cậu làm gì ở đây?
- Huấn luyện quân sự, lên lớp; Quản giáo gặp gỡ nói chuyện; khám bệnh uống thuốc.
- Họ cho cậu uống những loại thuốc gì?
- Phiêu trường tử, Đại hoàng, Giao nang 626... Nói chung đều là thuốc Đông y, lấy độc trị độc.
- Ở đây có trò vui gì không?
- Bóng bàn, cầu lông, lại còn có karaoke, cũng có thể xem ti vi.
- Quản giáo và bác sĩ đối đãi với cậu tốt không?
- Tốt lắm.
- Tôi nghĩ, nơi đây không khác nấy so với các viện điều dưỡng, tôi cũng muốn đến đây rồi đó.
Khánh Xuân thấy thái độ của Tiêu Đồng có vẻ trầm lặng nên buông một câu đùa. Có điều anh vẫn không cười, cũng chẳng có bất kỳ phản ửng nào. Ngừng lại một lát, Khánh Xuân lại hỏi:
- Ăn uống ra sao? So với ngày cậu nằm viện thì có hơn không?
Tiêu Đồng không trả lời Khánh Xuân nữa. Anh ngước mắt lên nhìn cô, nói:
- Tôi muốn rời trại. Ở đây buồn quá!
- Mới đến có một tuần thôi mà, theo yêu cầu thì ít nhất phải ba tháng.
Tiêu Đồng cúi đầu dùng khăn tay lau mồ hôi, nói:
Hai người chào tạm biệt Giám đốc và viên quản giáo rồi leo lên xe. Vẫn chưa khởi động máy, Khánh Xuân nhìn Tiêu Đồng nói nhỏ:
- Cậu phải hứa với tôi một chuyện, hứa riêng với tôi!
- Chị muốn tôi phải hứa điều gì?
Giọng Khánh Xuân vẫn rất nhỏ nhưng rất rõ ràng:
- Vĩnh viễn không bao giờ hút nữa!
Hình như nước mắt Tiêu Đồng đã rươm rướm, anh nói:
- Tôi xin hứa!
Những lời vừa rồi chẳng khác nào những lời minh ước giữa hai người. Cả hai im lặng nhìn nhau khá lâu, ánh mắt đầy vẻ thông cảm và tin tưởng. Lâu lắm Khánh Xuân mới nói:
- Về thôi! Về nhà chúng ta!
Đó là một buổi sáng cuối thu đầu đông. Bầu trời thu trong vắt không một gợn mây. Những con đường ngoại ô Bắc Kinh rộng rãi, phẳng lỳ và thẳng tắp với hai hàng dương liễu bên đường cao vút. Tiêu Đồng mở cửa sổ xe. Gió vun vút qua tai anh. Anh đưa mắt ngắm bầu trời bị hai hàng cây cao bên đường che mất tầm nhìn nên biến thành một dòng sông xanh thẩm chảy mãi về nơi xa xăm. Chưa bao giờ Tiêu Đồng thấy cuộc sống đáng yêu như hôm nay. Anh cao giọng nói chuyện với Khánh Xuân, chỉ cho cô những cảnh đẹp bên đường và nhận xét về chúng. Trông Tiêu Đồng lúc này chẳng khác nào một đứa trẻ, mặc sức thả hồn với trời đất khi tìm lại được tự do cho chính mình.
Để đón tiếp Tiêu Đồng, cũng là chuẩn bị cho một nhiệm vụ mang ý nghĩa quốc tế, bố cô đã chuẩn bị mọi việc. Trước tiên là ông bố trí lại căn nhà, tìm cho Tiêu Đồng một chiếc giường đơn. Trên đầu giường có một bóng đèn nhỏ, lại còn giành cho anh một vài ngăn kéo riêng và trong tủ quần áo, ông cũng đã dọn cho anh một khoảng trống riêng. Ông cũng đã mua một số vật phẩm trong nhà tắm như xà phòng, dầu gội... Bình thường trong cuộc sống hàng ngày, bố đã rất ngăn nắp và tỉ mỉ. Bất ngờ nhất đối với Khánh Xuân là ông cũng đã tìm đâu đó được rất nhiều những tài liệu viết về kinh nghiệm cai nghiện mặc dù Khánh Xuân đã tìm cho ông mấy cuốn sách thường thức về cai nghiện và cách thức cai nghiện. Ngoài ra, trên giá sách cũng còn có mấy cuốn sách tâm lý học và giới thiệu về du lịch... Nói chung ông đã chuẩn bị rất chu đáo về mặt vật chất và tinh thần như thể đang bắt tay vào thực hiện một nhiệm vụ rất trọng đại nào đó. Khánh Xuân nghĩ, những cán bộ thế hệ của bố đều như vậy, trong công việc luôn luôn lấy trách nhiệm làm đầu, thậm chí có một đôi chút cực đoan.
Tiêu Đồng làm quen rất nhanh với cuộc sống trong ngôi nhà mới. Ăn ngủ hết sức điều độ. Bố và Tiêu Đồng cùng nhau thức dậy, cùng nhau chạy bộ rồi cùng nhau nấu cơm. Ăn cơm xong thì bố dọn và lau bàn, Tiêu Đồng rửa chén bát. Tuyệt đại thời gian ban ngày là đọc sách, bố đề nghị Tiêu Đồng tiếp tục đọc sách pháp luật, động viên anh cố gắng tự học tất cả những giáo trình còn lại theo chương trình của trường đại học. Tối, Khánh Xuân về đến nhà, cả ba cùng nhau ăn cơm, cùng xem ti vi, cùng bình luận về những tiết mục, tiết mục hay thì khen, tiết mục dở thì chê. Ý kiến của cả ba thường là rất nhất trí. Có điều ngôn từ bình luận của Tiêu Đồng đôi khi tỏ ra có phần nhọn sắc đến khắc nghiệt. Mười giờ đêm, bố bảo tắt ti vi, rửa mặt mũi chân tay rồi lên giường. Tất nhiên là khi có những chương trình hay, họ có thể xem đến mười một giờ.
Bố rất quan tâm đến chuyện giáo dục chính trị cho Tiêu Đồng nên ông không cho phép anh bỏ qua bất kỳ một chương trình thời sự nào. Ông còn cùng với Tiêu Đồng đến rạp chiếu phim mua vé xem bộ phim “Chiến tranh Nha phiến” của đạo diễn Tạ Tấn và xem đó là một cách giáo dục trực tiếp nhất. Khi nói chuyện với Tiêu Đồng, ông thường tránh hai tiếng “ma túy”, cũng không hề nhắc đến những chuyện có liên quan đến vấn đề này. Nếu thi thoảng có đụng đến thì ông cũng không lên tiếng phê phán, cũng không phân tích sâu. Khánh Xuân cho rằng, về mặt tâm lý mà nói, bố cô ứng xử như thế là vô cùng tinh tế và chính xác.
Chủ đề mà bố nói nhiều với Tiêu Đồng nhất là phẩm hạnh cá nhân và ứng xử giữa con người với con người. Chẳng hạn, ông nói với Tiêu Đồng, Khánh Xuân lớn hơn cháu mấy tuổi, cháu không nên gọi tên, chí ít là phải có một tiếng chị trước cái tên, tuy là người thân nhưng cũng nên giữ phép lịch sự. Tất cả những gì bố nói, Tiêu Đồng đều nghe và thuận tùng răm rắp, riêng điều này thì hình như không lọt vào tai anh.
Thường thường thì bố bắt Tiêu Đồng dùng xe đạp chở ông đi vòng vòng, chủ yếu là đi ra vùng ngoại ô. Đầu tuần, hai người đã đèo nhau đến suối Anh Đào ở núi Thọ An và khu dấu tích biển băng gần chùa Pháp Hải ở phía tây thành phố. Ông đã từng tốt nghiệp đại học Địa chất nên có thể nói thao thao bất tuyệt về hàng tỉ năm trước, do vận động của trái đất nên mới sinh ra biển, rồi hàng trăm ngàn năm trước, vùng Bắc Kinh toàn là băng tuyết phủ đầy, kế đến là hàng vạn năm trước đây, do băng hà vận động nên mới để lại những dấu tích như chúng ta thấy ngày hôm nay. Ông cũng có thể cất giọng ngâm thơ của Lý Tứ Quang: “Người cũ bây giờ đâu? Vết đá vẫn ngàn năm”. Không biết là Tiêu Đồng không có hứng thú lắm với chuyện này hay là do kiến thức về địa chất quá kém nên mới hỏi: Bác à, Dấu vết băng hà ở đâu, cháu chẳng trông thấy gì cả? Bố dùng chai nước lọc mang theo bên mình đổ xuống tảng đá đang đứng dưới chân mình. Nước chảy thành một dòng và ngay lập tức, vết tích của dòng sông băng hiện ra. Ông nói, đây là phương pháp mà nhà khoa học Lý Tứ Quang ngày xưa đã từng dùng để phát hiện ra dấu vết của dòng sông băng nơi đây.
Khánh Xuân rất tán thành cách thức quản lý của bố và rất bằng lòng với thái độ thuận tùng của Tiêu Đồng. Thời gian gặp riêng giữa Tiêu Đồng và cô rất ít. Thi thoảng bố có việc đi khỏi nhà, Tiêu Đồng bèn chạy sang phòng cô để nói chuyện, thường là những tâm sự trong lòng anh. Nhưng Khánh Xuân rất chú ý đến khoảng cách. Cô không muốn Tiêu Đồng thất vọng. Điều này sẽ ảnh hưởng đến quá trình cai nghiện của anh. Song cô cũng không muốn tiến thêm bước nữa về tình cảm vì cô nghĩ, giữa Tiêu Đồng và Xuân Cường, cô thấy đều rất khó để cho cô chọn lựa. Cuối cùng, cô dựa vào lý do: Lúc này chưa phải là lúc thích hợp để nói chuyện yêu đương mà giữ khoảng cách giữa hai người.
Đôi khi cô cũng vẽ nên một viễn cảnh: Tại sao Xuân Cường và Tiêu Đồng lại không thể trở thành anh em, thậm chí là bạn bè? Cô rất muốn hai người đàn ông bên cạnh cô - một lớn một bé, có thể xây dựng một mối quan hệ nào đó, chí ít là cũng có thể đối mặt với nhau một cách hòa bình. Vừa may, sinh nhật Xuân Cường cũng sắp đến, cô nghĩ, đây có thể là một cơ hội để hai người gặp nhau và vun đắp một mối quan hệ nào đó. Cô tin rằng, đàn ông nhất định sẽ có những sở thích giống nhau. Chính vì vậy, cô đã dùng danh nghĩa của bố đến gặp Xuân Cường, mời anh đến nhà dùng cơm nhân ngày sinh nhật. Xuân Cường không giấu được niềm vui trước sự quan tâm của cô nhưng đề nghị: Hay là chúng ta cứ đi ăn tiệm vậy, đến nhà em, có mặt bố em, anh cảm thấy không được tự nhiên. Ngoài ra lúc này còn có Tiêu Đồng, lúc ăn cơm mà có mặt cậu ta cũng không hay mà không có mặt cậu ta lại càng không ra gì.
- Sinh nhật em, em đã đến nhà anh ăn cơm, có mặt bố mẹ anh nhưng em không hề cảm thấy không tự nhiên. - Khánh Xuân nói.
- Hay là, chúng ta mời bác đi vậy, chúng ta cùng ăn cơm với nhau.
- Tiêu Đồng thì sao? Không thể không có người bên cạnh cậu ta.
Xuân Cường nín lặng, không tỏ rõ thái độ nào.
- So với cậu ta, anh là bậc đàn anh, anh không thể mở lòng ra được một chút hay sao? - Khánh Xuân nói.
- Thôi thì sắp xếp thế nào tùy em vậy. - Xuân Cường nói với vẻ không vui - Dù sao thì anh cũng muốn chỉ có em và anh trong ngày sinh nhật của mình.
Khánh Xuân mỉm cười. Cô nghĩ, nụ cười của mình có thể làm Xuân Cường thư thái hơn, thậm chí có sức thuyết phục rất lớn. Cô hỏi:
- Anh muốn ăn gì để em chuẩn bị?