Mãi Không Nhắm Mắt

Chương 40 :

Ngày đăng: 17:44 18/04/20


Tối 30 tháng Mười hai, theo đúng kế hoạch, Khánh Xuân cùng Xuân Cường và Trường Phát thuê taxi đến khách sạn Lợi Thuận Đức nằm bên bờ Hải Hà. Đối với các nhân viên cảnh sát Thiên Tân, khách sạn Lợi Thuận Đức là một niềm tự hào của họ, cho rằng Thiên Tân là thành phố trực thuộc trung ương, tuy vị trí của nó không thể so được với Bắc Kinh và Thượng Hải. Thậm chí nay mai thành phố Trùng Khánh cũng có thể vượt lên trên Thiên Tân nhưng riêng Lợi Thuận Đức mà nói, đó là khách sạn tốt nhất trong toàn quốc hiện nay và chỉ qua đêm nay nữa thôi, Lợi Thuận Đức sẽ có lịch sử thành lập 140 năm tròn, có thể xem là một khách sạn có lịch sử lâu đời nhất của Trung Quốc vẫn còn tồn tại cho đến bây giờ.



Rời khỏi taxi, Khánh Xuân cùng mọi người đi thẳng vào quầy lễ tân. Một bức phù điêu cao lớn và được chạm trổ rất tinh vi đừng sững sững giữa phòng, trên đó khắc tên những bậc danh nhân, những vĩ nhân đã từng đến với Lợi Thuận Đức trong 140 năm qua như muốn khẳng định với khách về địa vị của Lợi Thuận Đức nói riêng và cả Thiên Tân nói chung. Khi đăng ký tại quầy lễ tân, Xuân Cường ra vẻ một ông chủ sành điệu hỏi nhân viên ở quầy: Ở chỗ các cô có phòng đặc biệt không? Cô nhân viên rất nhiệt tình nói, ở đây có phòng 208, vốn là phòng giành riêng cho cỡ tổng thống, ông có muốn ở không? Năm 1912, Tôn Trung Sơn trên đường đến Bắc Kinh để gặp Viên Thế Khải; năm 1920 cũng Tôn Trung Sơn trên đường lên phái Bắc đều có ghé Thiên Tân và ở tại căn phòng 208 này. Khánh Xuân chợt liên tưởng, sao mà trùng hợp như vậy, lần này cô và mọi người đến đây cũng để gặp Lão Viên. Đương nhiên lão Viên này hoàn toàn khác xa với Viên Thế Khải ngày ấy. Có điều giá phòng cao ngất ngưởng đến độ mọi người không dám nhắc đến nữa. Cô nhân viên còn giới thiệu một loạt các phòng mà Từ Thế Xương, Lê Nguyên Hồng, Viên Thế Khải đã từng ở. Đỗ Trường Phát thấy giá phòng quá đắt nên giả vờ nói, Cô không giới thiệu cho chúng tôi những phòng mà người tốt đã từng ở, chỉ cứ huyên thuyên về những phòng mà bọn gian thần, bọn thực dân hại dân hại nước chết không yên thân đã ở, nghe ra chúng tôi gặp phải điềm chẳng lành rồi. Nhân viên lễ tân cười, nhìn Xuân Cường và Khánh Xuân nói:



- Những phòng đại cát đại lợi ở chỗ chúng tôi nhiều vô kể, đại khái là những người ở đây đều phất lên trong đường quan chức, thấp hơn một tí thì có thể họ sẽ phát theo con đường tình ái, các ông muốn chọn loại nào. Thái Ngạc gặp Tiểu Phượng Tiên; Trương Học Lương gá nghĩa trăm năm với Tứ tiểu thư nhà họ Triệu, vậy nhị vị có muốn ở trong phòng mà những người ấy đã từng ở hay không?



Trường Phát trừng mắt nhìn cô nhân viên, làm ra vẻ tức giận,nói:



- Bà chủ chúng tôi không muốn có kẻ thứ ba can thiệp vào đời sống của bà ấy. Cô đừng có đem những căn phòng chuyên dùng cho những kẻ ngoại tình ra giới thiệu với bà ấy. Có phòng nào đàng hoàng hơn không?



- Thôi thì để cho bà chủ ở trong phòng 309 vậy, tổng thống Mỹ đời thứ 31 là Herbert Clark Hoover ở trong căn phòng này. Lúc ấy ông ta đến đây để đầu tư khai thác khoáng sản, sau đó thì làm tổng thống. Căn phòng này chuyên giành cho những người phát tài và thăng quan, đúng là không còn phòng nào hơn nữa.



Xuân Cường không muốn lôi thôi nữa, nhìn Trường Phát nói:



- Thôi thì phòng này cũng được.



Trường Phát làm thủ tục nhận phòng cho Xuân Cường và Khánh Xuân, đồng thời cũng lấy cho mình một phòng riêng ở bên cạnh họ, đó là phòng 332. Cô nhân viên lễ tân còn nói, vị tiên sinh đây trông rất khỏe mạnh, nếu cần có một chút hương vị ái tình thì ở trong phòng này là tuyệt nhất vì trước đây, cô Mai Lan Phương đã từng ở tại đây.



Họ nhận hai chiếc chìa khóa phòng rồi yêu cầu nhân viên phục vụ đưa hành lý vào thang máy. Bên cạnh chiếc thang máy vô cùng hiện đại, mọi người vẫn có thể nhìn thấy chiếc ròng rọc kéo cầu thang lên xuống sử dụng bằng sức người được một công ty của Mỹ lắp đặt ở đây vào năm 1924; một chiếc trường kỷ được điêu khắc với những hoa văn thời kỳ Văn nghệ Phục hưng ở Ý nằm ở một vị trí rất đẹp ít ra cũng đã hơn trăm năm... Cậu nhân viên xách hành lý còn giới thiệu với mọi người về rất nhiều những di vật còn được lưu giữ ở đây, chẳng hạn bóng đèn điện thời người Trung Quốc còn tết đuôi sam hoặc như chiếc máy điện thoại mà tuổi của nó còn lớn hơn cả ông nội của ông nội gã, toàn là những cổ vật quý hiếm. Sau khi về đến phòng, Trường Phát biếu cho nhân viên xách hàng lý kiêm người giới thiệu một ít tiền rồi ai nấy về phòng mình, đóng cửa chờ điện thoại.



Sau khi vào phòng được nửa phút thì những hiếu kỳ và tò mò của Khánh Xuân và Xuân Cường về những gì của khách sạn lập tức biến mất. Căn phòng mà vị tổng thống thứ 31 của Mỹ đã từng ở cũng chẳng có gì đặc biệt. Có thể là vì lúc ấy ông ta mới hai mươi tư tuổi, vẫn còn là một kẻ vô danh tiểu tốt. Khánh Xuân nghĩ, chi bằng cứ vào phòng mà Viên Thế Khải đã từng ở, xem thử nó như thế nào. Cô nói với Xuân Cường:



- Không biết là lão Viên hôm nay có ở trong khách sạn này không? Nếu chúng ta có thể gặp mặt lão Viên - đại diện cho trùm ma túy ngày nay tại phòng của lão Viên - kẻ cướp đoạt chính quyền ngày xưa thì có thể đem viết thành một bộ tiểu thuyết rồi đấy.



Xuân Cường không hưởng ứng câu nói của Khánh Xuân, ngồi trên sa lon nghiêng đầu nhìn cô, nói:



- Thế nào, đã tìm thấy cảm giác đầu tiên khi làm vợ người ta chưa?



Khánh Xuân thoáng lặng người, sau đó thì cười lạnh,nói:



- Em đã tìm thấy từ lâu rồi khi Hồ Tân Dân còn sống kia!



Ánh mắt Xuân Cường lóe lên, hỏi tiếp:



- Còn tìm thấy cảm giác ấy với ai nữa?



Khánh Xuân nhìn thẳng vào mặt Xuân Cường, gương mặt chùng xuống, nói:



- Xuân Cường. Lâu nay em vẫn rất tôn trọng anh!



Ánh sáng trong phòng như cố ý mà cũng như vô tình rất mờ, chỉ có hai ngọn đèn ngủ trên đầu giường là le lói sáng. Gương mặt Xuân Cường chìm trong bóng tối nên Khánh Xuân không thể nhìn thấy những biểu hiện trên đó. Trong ngôi khách sạn cổ này, phòng ở rất rộng và trần nhà rất cao khiến người ta có cảm giác nhỏ bé trước nó. Trong không gian ấy, Xuân Cường và Khánh Xuân đều có cảm giác là khoảng cách giữa hai người càng ngày càng trở nên xa xôi. Nhưng âm thanh thoát từ miệng của hai người cũng chỉ là âm thanh vang vọng vào hư vô.



- Anh cũng rất tôn trọng em. - Xuân Cường nói - Ban đầu, khi em chọn Hồ Tân Dân, những bạn bè quen biết đều không tin và ngay cả anh cũng không thể hiểu nổi em, nhưng anh vẫn tôn trọng sự lựa chọn ấy. Hai ngày trước đây, một người bạn của mẹ anh biết coi tướng số đến nhà, bà ta coi tướng cho anh và nói, anh có đầy đủ phúc lộc, nhiều tiền của và sống lâu nhưng lại thiếu một điều cơ bản nhất, đó là chuyện tình duyên. Mẹ anh rất buồn. Anh bảo mẹ đừng có buồn, bà ấy nói rất đúng. Khánh Xuân à, anh biết em chỉ thích những cái gì mới mẻ và những gì em làm đều có thể khiến người khác ngạc nhiên. Có lúc anh cũng cảm thấy..., cảm thấy mình khó lòng phù hợp với em. Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất kỹ, nghĩ đến chuyện chúng ta quen biết nhau bảy tám năm nay, nghĩ đến chuyện cho dù em có chọn lựa như thế nào, anh vẫn tôn trọng em.



Khánh Xuân đứng tựa vai lên khung cửa sổ. Qua làn vải rèm mỏng, cô có thể trông thấy ánh trăng phủ trên dòng Hải Hà đã đóng băng. Những lời tâm sự của Xuân Cường khiến cô thanh thản và trong cô, anh đã trở thành một người thân, một người anh có thể cho cô trút những nỗi ấm ức, bực dọc và buồn khổ trong lòng. Đúng rồi, dù sao thì trong bảy tám năm qua, Xuân Cường và cô vẫn đã từng thân thiết với nhau như vậy. Trong lòng cô có biết bao nhiêu điều muốn bộc bạch. Hình như những gì cô đã ém chặt trong lòng bấy lâu nay đã đến lúc cần phải được thổ lộ ra ngoài. Cô cần có một người nghe, một người hiểu và có thể là cho cô một lời an ủi, một lời khuyên. Nhưng cô vẫn cố nén lại, chỉ buông một câu não ruột:



- Tiêu Đồng lại hút ma túy rồi!



- Cái gì?



Tuy Xuân Cường vẫn ngồi im trong bóng tối nhưng Khánh Xuân nhận ra trong câu hỏi của anh một sự kinh ngạc đến tột độ. Hình như anh định nói gì đó nhưng kịp dừng lại, im lặng rất lâu, cuối cùng mới nói một cách bình tĩnh:



- Cai thuốc rồi hút lại chiếm tỷ lệ 99%, cậu ta cũng không nằm ngoài cái quy luật khắc nghiệt đó.



Nhưng Khánh Xuân thì không thản nhiên và bình tĩnh được như Xuân Cường. Lúc nào cô cũng bị ám ảnh bởi chuyện này vì cô không thể tìm ra được lời giải đáp cuối cùng. Nó còn là một nỗi đau, đau đến tận xương tủy. Như tự nói với chính mình, cô thầm thì:



- Tiêu Đồng đã hứa rồi, cậu ta đã thề đoạn tuyệt với ma túy. Có lẽ không nên buộc cậu ta phải nối lại quan hệ với Âu Dương Lan Lan và nhân cơ hội này mà bọn chúng đã ép buộc cậu ta phải hút lại.


Chính Khánh Xuân là người lái xe đưa Xuân Cường đến bệnh viện. Cô lao xe như bay trên đường cao tốc hướng về Thiên Tân, bỏ chiếc xe chở hai tên tội phạm bị thương ở lại phía sau khá xa. Lúc ấy cô không biết tình trạng thương tích của Xuân Cường như thế nào. Cô nhớ lại đêm sinh nhật anh, cô đã chúc anh sống lâu trăm tuổi và tin tưởng rằng Xuân Cường sẽ vượt qua.



Ngày ấy, trong bệnh viện rất đông người. Khánh Xuân chạy thẳng vào phòng cấp cứu, túm lấy một bác sĩ, xuất trình thẻ cảnh sát hình sự và trình bày một cách ngắn gọn yêu cầu. Các bác sĩ vội vàng mang băng ca đến, không kịp làm các thủ tục đã đưa Xuân Cường vào phòng mổ.



Trước khi được đưa vào phòng mổ, Xuân Cường có tỉnh lại một lát. Trong cái nhìn đầu tiên là đã trông thấy Khánh Xuân đang đi bên băng ca, gương mặt nhợt nhạt của anh có thoáng một nụ cười. Nụ cười ấy khiến Khánh Xuân cảm động và bỗng dưng cô rưng rưng muốn khóc.



Xuân Cường run rẩy đưa bàn tay về phía Khánh Xuân. Cô cầm lấy bàn tay ấy một cách trìu mến. Đôi môi anh động đậy như muốn nói điều gì đó, Khánh Xuân phải cúi người thật thấp ghé tai vào miệng anh và nghe được mấy tiếng thì thào:



- Em... em bắn rất chuẩn..., rất chuẩn...



Khánh Xuân gật nhẹ đầu. Xuân Cường nói tiếp:



- Anh... có thể anh... không xong rồi...



Khánh Xuân lắc đầu, dịu dàng nói:



- Anh nhất định sẽ vượt qua, chỉ cần mổ xong là anh sẽ hồi phục ngay. Chúng ta còn phải làm việc lâu dài với nhau.



Chiếc xe băng ca sắp tiến vào cửa phòng mổ, bác sĩ cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người:



- Không được nói nhiều, anh cần phải giữ sức.



Nhưng Xuân Cường vẫn cố gắng nói trong hơi thở giốc:



- Em... nhất định phải giúp cậu ta cai nghiện..., như thế... như thế mới tốt đẹp đối với em...



Khánh Xuân không kịp nói gì thêm thì chiếc xe đã đưa Xuân Cường vào hẳn trong phòng mổ. Cô hiểu là anh đang nhắc đến Tiêu Đồng. Cô không thể biết là liệu anh có thể sống được khi rời khỏi phòng mổ này không, nếu không thì đó có thể sẽ là lời trối trăng cuối cùng của anh.



Khánh Xuân thấy sống mũi mình cay cay và nước mắt trào ra.



Hai tiếng sau, Xuân Cường được đưa ra khỏi phòng mổ, nằm im thin thít như một xác chết. Lúc ấy Mã Chiếm Phúc cùng với nhiều cán bộ lãnh đạo của Cục Công an Thiên Tân đã có mặt và đều bồn chồn lo lắng đứng chờ ngoài cửa phòng. Một bác sĩ đi ra và với thái độ hết sức bằng lòng, nói cuộc phẫu thuật đã đem lại kết quả mỹ mãn, Xuân Cường đã qua khỏi cơn nguy hiểm. Lúc ấy tâm trạng mọi người mới trở nên nhẹ nhàng hơn, cùng nhau rời khỏi bệnh viện.



Mã Chiếm Phúc hỏi Khánh Xuân:



- Tâm trạng Xuân Cường như thế nào? Trước khi mổ có nói gì với cô không?



- Anh ấy không nói gì, chỉ hỏi đã bắt được bọn tội phạm chưa, có phải là nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành?



- Mọi người đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ. - Trưởng phòng Mã nói - Trong điều kiện địa hình không mấy thuận lợi như thế mà mọi người vẫn có thể tóm gọn được bọn tội phạm liều lĩnh, thu được lượng hàng có giá trị đến hàng triệu đồng, có thể nói đây là một thành tích lẫy lừng, nhất định sẽ có thưởng xứng đáng.



Tất cả mọi người đều cười.



Trưởng phòng Mã cũng cười vui nhưng ngay sau đó, mặt anh trở nên nghiêm trang, kéo Khánh Xuân sang một bên nói:



- Có một tin không vui. Vừa rồi tôi đã định gọi điện thông báo cho công an Cát Lâm ngay lập tức hành động nhưng họ đã gọi điện trước cho tôi...



- Họ nói thế nào?



Khánh Xuân dự cảm được một điều gì đó bất tường, lo lắng hỏi.



Mã Chiếm Phúc dừng lại giây lát rồi nói nhỏ:



- Âu Dương Thiên và Âu Dương Lan Lan đã mất tích!



- Tiêu Đồng thì sao?



- Nếu cậu ta còn sống. - Mã Chiếm Phúc nói nhưng không mấy tin tưởng - Nếu còn sống thì cậu ta nhất định sẽ đang ở bên cạnh họ.