Mãi Không Nhắm Mắt
Chương 41 :
Ngày đăng: 17:44 18/04/20
Bữa cơm tối 31 tháng Mười hai rất thịnh soạn nhưng Tiêu Đồng không hề cảm thấy ngon miệng, tinh thần có vẻ lo lắng bồn chồn. Anh không biết là bữa cơm này có thể được xem là bữa cơm tống tiễn năm cũ để đón năm mới giống như bữa cơm cuối cùng của năm cũ và đón tết âm lịch hay không; có phải là bữa cơm mang ý nghĩa cả nhà đoàn tụ hay không?
Anh nghĩ, chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa là mình đã bước sang tuổi hai mươi hai.
Trong bữa cơm, bố con Âu Dương Thiên đều uống rượu, liên tục cụng ly với lão Hoàng và Kiến Quân, nói những lời chúc tụng nhau: Chúc cậu sang năm mới phát tài; Chúc ông chủ năm mới làm ăn thuận lợi; Chúc tất cả mọi việc của chúng ta đều thuận buồm xuôi gió; Chúc ông chủ sống lâu trăm tuổi; Chúc cô chủ thỏa được tâm nguyện của mình... Họ cũng chúc Tiêu Đồng năm mới gặp nhiều vận may; chúc cậu ăn nhiều để mập lên một tí. Có lẽ họ cũng chẳng biết chúc Tiêu Đồng như thế nào cho thỏa đáng nên cứ nói những câu đại loại như thế, nhưng tuyệt đối không hề nhắc đến chuyện anh nghiện ma túy.
Trong hoàn cảnh ấy, Tiêu Đồng bị buộc phải chiều lòng mọi người, chiều lòng Âu Dương Lan Lan, cố gắng nói cười nhưng tâm hồn thì đang nghĩ về Khánh Xuân. Anh thầm gọi tên cô và uống một vài cốc rượu với cô và thầm chúc cô công thành danh toại, chúc cho mọi việc đều thuận lợi và bình an. Đương nhiên là anh cũng thầm chúc cho mối quan hệ giữa hai người. Trong lòng anh lúc nào cũng vương vấn với câu hỏi: Khánh Xuân, chị có nhớ chút nào về tôi không?
Anh không thể đoán được rằng, trong cái đêm ba mươi mốt giá rét ấy, Khánh Xuân đã đến Thiên Tân hay là vẫn đang ở nhà với bố; liệu Xuân Cường có đến nhà Khánh Xuân để đón năm mới hay không? Có thể là Xuân Cường sẽ lợi dụng việc anh tái nghiện mà tiếp tục tấn công Khánh Xuân, cũng có thể là Xuân Cường sẽ dựa trên ưu thế là đồng nghiệp lâu năm vói cô để chiếm thế thượng phong so với anh... Tất cả những suy nghĩ rối bời ấy cứ lẩn quẩn trong đầu khiến Tiêu Đồng đứng ngồi không yên, tâm can nhức buốt như có hàng trăm mũi kim chích vào.
Anh tự hận mình, hận vì mình đã không đủ nghị lực trước những cơn nghiện; hận mình không có bản lĩnh trước nhưng mê hoặc của Âu Dương Lan Lan mà đánh mất chính mình. Có lẽ nào anh cũng giống những người tầm thường khác, chỉ cần tiếp xúc với ma túy là hoàn toàn đánh mất ý chí để biến thành một kẻ vô liêm sỉ? Anh không yêu Âu Dương Lan Lan nhưng lại ngủ chung với cô ta, chỉ cần cô ta đụng vào người là anh không thể chế ngự được dục vọng. Anh cảm thấy xấu hổ và nhục nhã vì buổi sáng hôm ấy, anh khóc vì chuyện ấy mặc dù biết rằng, khóc than thì cũng đã muộn rồi.
Anh thấy tuyệt vọng, cảm thấy mọi việc đã vô phương cứu vãn.
Sau bữa cơm, Tiêu Đồng rời khỏi khách sạn, lang thang ngoài đường để cho từng cơn gió lạnh táp vào mặt mình, đưa mắt nhìn chung quanh để thầm nhận định trong số những người chung quanh mình, ai là cảnh sát mặc thường phục. Khi chuẩn bị đến Cát Lâm, “ông chủ” của Khánh Xuân đã nói rằng, sau khi đến đó, anh không hề tác chiến một cách cô độc, chung quanh luôn có người bảo vệ, yểm trợ cho anh. Nhưng lúc này, anh không đủ khả năng để khẳng định trong số những người đang đi trên đường kia, ai sẽ là cảnh sát mặc thường phục đang theo dõi anh, bảo vệ anh. Cũng có thể, trong khi ăn tối, vị thực khách ngồi bàn bên cạnh lại là cảnh sát chăng? Cũng có thể là gã say đâm sầm vào anh lúc mọi người mới bước vào cửa. Cũng có thể là tay nhân viên phục vụ bàn...? Có thể họ là cảnh sát, cũng có thể chẳng có ai trong số họ là cảnh sát cả.
Sau khi quay về khách sạn, anh lại phải đi theo Âu Dương Thiên và mọi người ra hồ. Họ thuê một chiếc xe trượt tuyết rồi lao vào bóng đêm mông lung và lạnh lẽo trên hồ. Kiến Quân không có mặt trong chuyến chơi đêm này và điều này khiến tâm trạng Tiêu Đồng trở nên nhẹ nhõm hơn. Anh hận và ghét gã này bởi từ khi đến đây, sắc mặt gã luôn luôn tỏ ra nặng nề và cay cú đối với anh.
Chiếc xe lao vào bóng đêm trong một khoảng thời gian không lâu thì mọi người đã trông thấy ánh lửa lập lòe từ phía xa xa. Từng đốm từng đốm tạo thành một vầng sáng kỳ ảo giữa đêm tối mịt mùng. Tiêu Đồng không thể ngờ được rằng ngư dân đánh bắt cá về đêm lại tạo ra giữa đất trời một khung cảnh hùng vĩ như vậy - Trên cao, sao trời nhấp nháy, dưới mặt đất đốm lửa lập lòe. Từng nhóm ngư dân tản mát giữa lòng hồ mênh mông, đục vỡ từng tảng băng rồi quăng lưới. Mặt nước lấp lánh dưới ánh đèn, phản chiếu lấp lánh bầu trời đầy sao. Dung nhập trong không gian huyền ảo ấy là tiếng cười, tiếng nói, tiếng chửi của ngư dân tạo thành một không gian sinh hoạt đầy tự nhiên, mang đậm tính chất săn bắt giản dị đơn sơ thời nguyên thủy khiến người xem tạm thời quên những ưu phiền của cuộc sống hiện đại.
Âu Dương Thiên và lão Hoàng rời khỏi xe đi về phía những ngọn lửa để nhìn được rõ hơn cảnh bắt cá. Tiêu Đồng không đi theo họ mà anh muốn khám phá cái đẹp tổng thể của cảnh săn bắt này. Âu Dương Lan Lan đẩy nhẹ vào người anh rồi đưa đến trước mặt anh một gói nhỏ. Ban đầu anh cứ ngỡ là một chút thức ăn gì đó nhưng khi những ngón tay vừa tiếp xúc với nó, tim anh bỗng đập đồn dập. Nhờ ánh đèn của ngư dân cũng như phán chiếu của bầu trời đầy sao dưới mặt băng dày, anh nhận ra vật mình đang cầm trên tay là một xấp tiền giấy dày cộp. Anh biết, Âu Dương Lan Lan đã đồng ý đưa tiền cho anh.
Mười ngàn đô la Mỹ!
Tiêu Đồng không nói không rằng cầm lấy xấp tiền nhét vào túi áo da. Âu Dương Lan Lan vẫy vẫy tay nói: Chúng ta đi xem bắt cá nhé! Anh gật đầu, trèo xuống khỏi xe, đi theo Âu Dương Lan Lan, lặng lẽ đi về phía những ánh lửa. Anh suy tính, với số tiền này anh đã có thể đưa Khánh Xuân và bác Âu ra nước ngoài một phen, chí ít là có thể đi một vòng các nước Đông Nam Á và Hồng Kông.
Họ cũng nhau xem ngư dân bắt cá, sau đó mua mấy con cá ngao hoa rất to vất lên xe, rồi lên xe, đi sâu vào giữa lòng hồ. Tiêu Đồng cảm thấy có chút kỳ lạ vì cho rằng, phía trước mặt mới là chỗ đáng xem vì nơi ấy thể hiện rất rõ nhịp sống về đêm nơi xứ tuyết. Không ngờ rằng càng đi sâu vào lòng hồ, bóng tối càng dày đặc hơn. Đi hơn mười phút lão Hoàng thì thầm mấy câu gì đó với người đánh xe. Gã này vung roi vun vút và chiếc xe rẽ ngoặt về tay phải, tiếp tục lao trong đêm tối. Sau đó họ xuống xe, lúc này bàn chân họ đã đặt trên một vùng đất mọc đầy loài cây song tử diệp, Tiêu Đồng nghĩ đây có lẽ là bờ phía bên kia của chiếc hồ. Lão Hoàng đưa tiền cho người đánh xe. Gã phấn khởi nói vài câu cám ơn rồi nhanh chóng lao xe vào màn đêm, không bao lâu sâu đã biến mất trong tầm nhìn của Tiêu Đồng. Anh kéo tay Âu Dương Lan Lan nói có vẻ lo lắng:
- Chúng ta đi đâu vậy?
Âu Dương Lan Lan cười nhẹ, hỏi lại:
- Đây là vùng đất hoang vu, trăng mờ gió thốc. Nếu bỏ anh một mình ở đây, liệu anh có sợ mà tè ra cả quần không?
- Xe đã về rồi, chúng ta làm sao quay lại? - Tiêu Đồng hỏi tiếp.
- Anh cứ đi theo mọi người, sợ gì đến chuyện lạc đường. - Âu Dương Lan Lan trông thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Đồng thì không đùa nữa, nói - Đi thôi, tối nay chúng ta lại phải đổi chỗ ở mới.
- Ông yêu cầu em bỏ anh và theo mọi người rời khỏi nơi đây.
Những dự đoán tình hình của Tiêu Đồng là có vẻ chính xác qua lời nói của Âu Dương Lan Lan. Không hiểu vì sao lúc này anh lại diễn kịch hay đến như vậy, giả vờ ngốc nghếch nói:
- Em thấy đó, cho đến bây giờ mà bố em vẫn không chấp nhận anh, anh đã sớm biết được chuyện này. - Dừng lại một lát, anh hỏi một cách đột ngột - Hay là lão Viên đã xảy ra chuyện gì?
Âu Dương Lan Lan gật đầu nói:
- Đã có chuyện rồi. Lão Viên không gọi điện đến. Khi lão Hoàng gọi vào máy lão thì người cầm máy lại là một người khác không hề quen biết. Bố nói, lão Viên chắc chắn đã bị bắt, ông còn nói nếu ông chủ Vu của anh nếu không bị bắt trong chuyến này thì nhất định ông ấy phải là cảnh sát. Ông bảo em nhất định phải bỏ anh, nếu không mọi người đều không thể an toàn. Em không đồng ý bỏ anh, ông đã đánh em... Từ trước đến nay bố có bao giờ đánh em đâu...
Âu Dương Lan Lan gục đầu vào ngực Tiêu Đồng khóc nức nỡ. Anh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, cố gắng để cho giọng nói của mình thật dịu dàng:
- Lan Lan, anh biết là em không thể xa rời anh, nhưng anh cũng không muốn vì anh mà em lại bất hiếu với bố. Bố em đã nghi ngờ anh, nếu anh có đi theo em và ông nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh phải đi thôi, anh không muốn đem lại phiền phức cho mọi người nữa.
Âu Dương Lan Lan ôm chặt lấy Tiêu Đồng:
- Anh đi đâu? Cảnh sát nhất định sẽ bắt anh. Em không để cho anh đi đâu cả.
- Anh không đi thì bố em cũng giết anh thôi.
- Ông dám làm như thế không? Em đã nói với bố rằng, nếu ông muốn đuổi anh, em sẽ đi với anh. Nếu ông muốn giết anh thì trước tiên phải giết em cái đã.
Tiêu Đồng cảm thấy một chút lúng túng hoảng loạn. Tình yêu chân thành đến độ điên cuồng và những lời thề non hẹn biển của Âu Dương Lan Lan khiến anh chợt nhớ đến ý đồ muốn giết cô lâu nay của mình. Anh không thể xác định được tình cảm của mình lúc này nữa. Anh cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ rối bời, hỏi:
- Liệu bố em có đồng ý cho chúng ta cùng rời khỏi ông hay không? Hoặc là ông có đồng ý cho chúng ta chết cùng nhau hay không?
Âu Dương Lan Lan lau nước mắt, nói:
- Ông đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, cũng đã đồng ý không buộc anh phải đi nữa. Có điều ông yêu cầu em giám sát anh, không rời anh nửa bước. Ông sợ rằng anh sẽ gọi điện cho người thân và lúc ấy, anh sẽ vô ý bán đứng mọi người. Nhất định lúc này, công an đang đi tìm những người quen biết của anh, nếu có bất kỳ tin tức nào của anh thì họ sẵn sàng báo với công an. - Âu Dương Lan Lan ngước mắt nhìn anh - Vậy thì em sẽ giám sát anh, em không rời anh nửa bước, anh sẽ không làm phiền em chứ?
Tiêu Đồng ấp úng nói:
- Không, không có đâu.
Âu Dương Lan Lan cười nhẹ. Từ trong nụ cười của cô, Tiêu Đồng biết là anh đã vượt qua cửa ải giữa sự sống và cái chết. Anh thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Xem ra mọi người đã chuẩn bị bắt đầu cho một lộ trình mới. Anh không biết Âu Dương Thiên sẽ đưa anh tới đâu và có lẽ anh phải tiếp tục ngụy trang là một kẻ vô hại, ngụy trang trong tình yêu và sẽ tiếp tục đối mặt với những nguy hiểm đang bao vây, đang ẩn nấp chung quanh mình.