Man Hoang Hành

Chương 52 : Trọng thệ (hạ)

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Dịch giả: Tiểu Hắc

Đề tự: Đình Phong



Núi đao biển lửa xông lên

Rạch tay phát thệ mà quên thân mình.



Ba người bên cạnh là Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường và Thương Chính Lương cũng cùng nhau gật đầu đồng thanh nói: “Đúng thế, Vạn sư huynh ngươi không thể đem thân mạo hiểm như vậy được!”



Vạn Kiếm Nhất phất tay, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Những gì các ngươi nói ta đều đã cân nhắc trong lòng. Chỉ là trước tình thế bây giờ, e rằng một bước này không thể không đi. Hôm nay tinh nhuệ của Ma Giáo đã tụ tập như vậy, cho dù kế hoạch của chúng ta có hiệu quả, khiến cao thủ Ma Giáo ở chánh điện rút đi viện thủ, thì cùng lắm là dẫn đi một nửa lực lượng của chúng, nếu còn thêm mấy tên nữa thì đúng là được trời phù hộ. Chánh điện đó cùng Tu La tháp thực sự quá gần, nếu không có ai tới đó kiềm chế, muốn hủy diệt Tu La tháp đúng là chuyện viễn vông.”



Bọn người Thương Tùng á khẩu không phản bác được điều gì, nhưng thần sắc kích động trên mặt thì không giảm chút nào. Mọi người ở đây nào có ai là kẻ ngu, đều hiểu rõ trong năm nhiệm vụ được phân ra thì nhiệm vụ đi chánh điện là nhiệm vụ hung hiểm nhất. Còn lại bốn nhiệm vụ đều là việc người hữu tâm tính toán kẻ vô tâm, chờ thời bất ngờ đánh lén mục tiêu, mà thừa dịp một mảnh hỗn loạn lẩn trốn cũng có cơ hội. Duy chỉ có nhiệm vụ đi chánh điện kia, liền đồng nghĩa với việc lấy một địch trăm, trực tiếp xông vào nơi tụ tập vô số cao thủ Ma Giáo, thật khó mà nói hết nguy hiểm trong đó.



Vậy mà Vạn Kiếm Nhất vừa mới nói, sẽ phân cho mình nhiệm vụ hung hiểm nhất này.
Vạn Kiếm Nhất chăm chú nhìn hắn, mỉm cười đầy tiêu sái. Mà ngay lúc ánh mắt của Thương Tùng đang tiếp xúc với ba người còn lại thì Điền Bất Dịch bỗng bước lên một bước, nghiêm nghị nói: “Thương Tùng sư huynh, ngươi hãy cứ nghe Vạn sư huynh phân phó mà hành sự. Ngay thường tuy rằng giữa ta và ngươi có chút bất hòa, nhưng nhân số Ma Giáo đông đảo như vậy, chúng ta cũng phải tận lực giúp ngươi ngăn cản.” Nói xong hắn cười hặc hặc dùng sức vỗ ngực phát ra âm thanh phanh phanh nói: "Coi như là bọn hắn muốn tới Tu La tháp, cần phải bước qua một thân thịt mỡ của lão Điền này."



Tăng Thúc Thường gật đầu, trầm giọng nói: “Sư huynh cứ yên tâm hoàn thành nhiệm vụ.”



Thương Chính Lương cũng thêm lời: “Thương Tùng sư huynh, tất cả trông cậy vào ngươi.”



Thương Tùng nghiến chặt hai hàm răng, thân hình run rẩy, chỉ cảm thấy trong lòng nhiệt huyết dâng trào, như liệt hỏa công tâm vô cùng nóng bỏng, lại như đang chứng kiến ở trước mắt có biển máu ngập trời, mà mấy vị đồng môn của hắn toàn thân nhuộm huyết sắc, đang ra sức chém giết ở trong đó. Nhưng trời cao có thái dương soi sáng, quét sạch mọi ảo cảnh, Thương Tùng ngửa đầu lên nhìn bầu trời, gầm lên một tiếng, hai mắt ửng đỏ, khuôn mặt đầy cương nghị nói: “Được!”



“Nam nhi đại trượng phu, có gì phải sợ! Chư vị huynh đệ đã phó thác, Thương Tùng ta nhất định sẽ tiếp nhận. Đại sự ngày sau sẽ toàn lực ứng phó, nếu như hơi chút sai lầm, thì ta chẳng còn mặt mũi nào gặp lại các huynh đệ, một mạng này ngày sau quyết sẽ không sống tạm bợ.”



Hắn nói rất nhanh, ngay khi dứt lời liền lập tức trở tay rút kiếm, một tiếng rít gào sắc bén vang lên, lòng bàn tay trái bị hắn cắt một vết, máu chảy ròng ròng. Thương Tùng nắm tay lau sạch máu, hướng mắt nhìn mọi người, hùng hồn lên tiếng: “Nếu làm trái lời thề này, thì ta sẽ chết không có chỗ chôn!”