Man Hoang Hành

Chương 53 : Ánh nến (thượng)

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Dịch giả: Tiểu Hắc

Đề tự: Đình Phong



Hội võ nay đã đến gần

Thanh niên tài tuấn mười phần chờ mong.



Thông Thiên Phong, Thanh Vân sơn.



Chính ma đại chiến chấm dứt không lâu, mặc dù trận kia chiến đấu vô cùng thê thảm nhưng Thanh Vân Sơn cuối cùng cũng đánh bại được Ma Giáo, danh chấn thiên hạ. Nhưng có cái gọi là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm cho nên Thanh Vân Môn cũng đã bỏ ra đại giới. Linh sơn trong tiên cảnh tùy ý cũng thấy được hư hao, cảnh sắc tiên gia một mảnh hỗn độn, bất quá những thứ này vô cùng thê thảm nhưng có thể sửa chữa được. Duy chỉ có trong đại chiến, môn nhân đệ tử Thanh Vân Môn tử thương vô số, trong đó có không ít những kẻ tài tuấn trẻ tuổi được tông môn xem trọng, trưởng bối ký thác chết cũng không ít, làm cho người ta đau xót.



Sau chiến sự chính là thời điểm chữa thương hồi phục, nghỉ ngơi lấy sức, hôm nay Thanh Vân Môn bởi vì chưởng giáo Thiên Thành Tử cùng Cừu Vong Ngữ trong đại chiến bị thương mà một mực bế quan tịnh dưỡng. Bình thường y cũng không tiếp xúc mọi người, rất nhiều sự vụ trong môn đều do Đạo Huyền xử lý.



Thật ra việc này từ đầu trong Thanh Vân Môn cũng đưa tới một hồi nghị luận, bởi vì Đạo Huyền dù cho tài hoa xuất chúng danh vọng hơn người nhưng nói thế nào cũng chỉ là đại đệ tử trẻ tuổi. Phía trên hắn cũng không thiếu thế hệ cao nhân tiền bối ngang với Thiên Thành Tử, ví như Chân Vu đại sư của Tiểu Trúc Phong, Trịnh Thông thủ tọa Đại Trúc Phong cùng thủ tọa Vân Vô Cực của Phong Hồi Phong. Tất cả bọn họ đều là trưởng lão đức cao vọng trọng. Nếu Thiên Thành Tử chân nhân không thể trông coi mọi việc nữa, chức chưởng giáo này giao cho bọn họ cũng là hợp tình hợp lý.



Nhưng trên thực tế, thái độ của mấy vị trưởng lão đức cao vọng trọng lại vượt ngoài dự đoán của mọi người, đều không có bất kỳ một tiếng phản đối nào đối với việc Đạo Huyền tạm nắm giữ quyền chưởng môn. Trong đó, Tăng Vô Cực bảo trì trầm mặc, còn Chân Vu và Trịnh Thông thậm chí còn trực tiếp ủng hộ Đạo Huyền, cho nên những thanh âm phản đối đã nhanh chóng bị áp xuống. Bất quá trong hàng đệ tử Thanh Vân Môn, chung quy vẫn còn nhiều người cảm thấy khó hiểu, âm thầm nghị luận là điều không thể tránh khỏi.



Dẫu vậy, những lời nghị luận ngờ vực vô căn cứ đều rất nhanh biến mất, vì khi Đạo Huyền tạm quyền chưởng môn đã nhanh chóng thể hiện năng lực khiến cho người khác líu lưỡi. Sau cuộc đại chiến, trăm thứ ngổn ngang tại Thanh Vân Môn đã bắt đầu được chỉnh lý rõ ràng: từ việc lớn là tu bổ lại các sơn phong trong chiến trường bị tàn phá, đến các việc nhỏ như cứu chữa người bị thương, an bài linh đan tiên dược, xử lý vô số việc tạp vụ lặt vặt. Thậm chí di hài người chết ở các sơn cốc khe suối cũng đều được xử lý cẩn thận, an bài vô cùng thích đáng.



Toàn bộ Thanh Vân Môn sau đại chiến vô cùng thê thảm với Ma Giáo, đã dần dần hiển lộ một cỗ tinh thần đầy phấn chấn. Bầu không khí ảm đạm trong tông dần dần tan biến, rất nhiều môn hạ đệ tử vẻ mặt đau buồn đã tươi cười trở lại, thậm chí so với trước lúc đại chiến còn có thêm đôi phần khí thế.
Đạo Huyền nhìn danh sách Tiểu Trúc Phong một lượt, gật đầu nói: “Được rồi, phần danh sách này để ở chỗ ta đi, sau này cứ theo đó mà ghi danh.”



Thủy Nguyệt nhẹ gật đầu, rồi mở miệng nói: “Phải rồi, Đạo Huyền sư huynh, ta có việc muốn tìm Tô Như sư muội, phiền huynh gọi nàng đi ra một lát.”



Đạo Huyền giật mình, ngạc nhiên nói: “Tô sư muội sao, cả ngày hôm nay ta còn chưa thấy qua nàng ta?”



Thủy Nguyệt nhíu mày, cũng có chút kinh ngạc nói: “Tô sư muội hẳn là đã tới Thông Thiên Phong hồi sáng, nói là có việc quan trọng muốn tìm huynh bẩm báo. Thế nhưng tới bây giờ ta cũng không bắt gặp nàng trở về, còn tưởng rằng nàng vẫn một mực ở chỗ huynh chứ.”



Đạo Huyền suy nghĩ một chút rồi đáp: “Lúc trước ta đi Vân Hải cùng với Thúy Bình để tu sửa mấy vùng đất bị tổn hại, hơi lâu một chút, có thể là bỏ lỡ không gặp được Tô sư muội. Có lẽ nàng không thấy ta nên đã về trước, chắc là trên đường về không gặp được ngươi thôi?”



Thủy Nguyệt “A” một tiếng, gật đầu nói: “Thì ra là thế, nếu sư huynh không có chuyện gì nữa, ta đành cáo từ trước.”



Đạo Huyền đáp: “Ừ! Vậy mụi đi đi.”



=====================



*: vẫn nhớ bên Tru Tiên Thất Mạch Hội Võ là 60 năm một lần đấy, bản dịch của lão là thế nên không sửa.