Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 23 : Xoay ngược lại (lật ngược tình thế) + Sinh kiểm (khám thai)

Ngày đăng: 10:02 18/04/20


p/s: chương này khá dài QAQ!! gấp đôi chương bình thường, cuối cùng cũng edit xong!! Kiệt sức:))



[1 Lật ngược tình thế ]



Nếu như Tổ Kỳ nhớ không lầm, thì sau khi cậu sinh hài tử, mới có thể cùng Dư Mỹ Đồng gặp mặt.Mà bây giờ, tuyến thời gian rõ ràng dịch chuyển về phía trước một đoạn.



Chẳng lẽ là sự xuất hiện của cậu cải biến nội dung nguyên bản tiểu thuyết?



Thời khắc này Tổ Kỳ tâm loạn như ma, cùng lúc đó, nội tâm cậu bỗng nhiên tuôn ra một luồng cảm giác vô lực thắm thiết.



Cậu cho là vẫn luôn ở trong vòng an toàn của chính mình, đồng thời cẩn thận từng li từng tí một lẩn tránh cùng người ngoài tiếp xúc, có thể miễn với cùng nhân vật khác trong tiểu thuyết gặp gỡ, thậm chí là trực tiếp thay đổi vận mệnh nguyên chủ.



Đáng tiếc sự thực chứng minh, ý nghĩ của cậu vẫn là quá ngây thơ rồi.



E rằng cho dù cậu trốn đến chân trời góc biển, thế giới này vận mệnh như thường có thể làm cho nam nữ chủ cùng cậu sản sinh vô số liên hệ.



Tổ Kỳ cầm điện thoại di động sững sờ, bình luận phía dưới weibo Dư Mỹ Đồng cùng chuyển phát số lượng càng ngày càng nhiều.



Vì vậy có một số người nhảy ra, nghi vấn Dư Mỹ Đồng có phải là nhận chi phí quảng cáo của Tổ Kỳ, hoặc là cùng Tổ Kỳ có giao dịch gì đó.



Dư Mỹ Đồng đối với việc này không có bất kỳ giải thích nào, như thường lệ vẫn đăng ảnh sinh hoạt thường ngày, tựa hồ không có chịu ảnh hưởng gì từ ngon luận, bất quá có fan mắt sắc phát hiện, người Dư Mỹ Đồng follow mới nhất xuất hiện tên Tổ Kỳ



Đương nhiên Tổ Kỳ cũng phát hiện, cậu đắn đo suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp cũng follow lại Dư Mỹ Đồng.



Bởi Dư Mỹ Đồng đột nhiên xuất hiện, cảm xúc Tổ Kỳ lập tức trở nên phi thường gay go.



Hơn nữa sắp tới ngày sinh, bụng của cậu càng lúc càng lớn, hành động cũng càng không tiện, Tổ Kỳ không thể làm gì khác hơn là tạm thời từ bỏ kế hoạch chế tác tĩnh tâm dưỡng thần phấn.



Hơn nữa Dã Cúc trong vườn hoa của làng du lịch đều sắp bị Tiểu Nhã rút sạch sẻ, vì thế quản lý không biết tìm tới Trương quản gia khóc lóc kể lể qua bao nhiêu lần, Trương quản gia chỉ có thể biểu thị đồng tình cùng bất đắc dĩ.



Tiết phu nhân muốn hái hoa, còn có thể làm sao?



Cứ để cho cậu ta hái.



Quản lý bi thống vạn phần: "Nhưng nếu cứ tiếp tục hái, mảnh vườn hoa kia cũng sắp trọc rồi a!"



Trương quản gia nói: "Ta có một biện pháp."



Nghe vậy quản lý sáng mắt lên, vội hỏi: "Nói nhanh lên, biện pháp gì?"



Chỉ thấy Trương quản gia nghiêm trang mở miệng: "Năm sau cậu trồng nhiều loại Dã Cúc vào, đừng để phu nhân có cơ hội hái sạch hoa."



Quản lý: "..."



Advertisement / Quảng cáo



Nói thì nói như thế, chờ quản lý một mặt tuyệt vọng rời đi, Trương quản gia vẫn tìm tới Tổ Kỳ, đem ý tứ quản lý chuyển đạt cho cậu.



"Há, tôi biết rồi." Tổ Kỳ i kéo thảm len nghiêng người nằm trên ghế salông, mệt mỏi hồi đáp.



Trước Trương quản gia đến xem Tổ Kỳ rất nhiều lần, mỗi lần đều nhìn thấy tay cậu cầm kịch bản nhìn đặc biệt chăm chú, còn thỉnh thoảng chú thích ở những chỗ trọng điểm, nào giống như bây giờ uể oải suy sụp?



Trương quản gia còn tưởng rằng Tổ Kỳ đây là tình hình u buồn trước sinh, vốn muốn tìm bác sĩ tới xem một chút, lúc gần đi lại bị Tiểu Nhã kéo đến bên cạnh.



Tiểu Nhã nhỏ giọng hỏi: " Trương thúc, ông biết Dư Mỹ Đồng không?"



Trương quản gia lắc lắc đầu.



"Là người năm trước diễn vai nữ chính trong ( đại thanh công lược), là học viên tốt nghiệp xuất sác của học viện điện ảnh, cũng không có scandal nào, hiện tại có chút danh tiếng."



Tiểu Nhã đại thể nói một lần tình huống Dư Mỹ Đồng, ngay sau đó đổi đề tài, "Mấy ngày trước Dư Mỹ Đồng ở trên weibo đứng về phía phu nhân, kết quả bị anti-fan vây công, tôi đoán thái thái có thể là bởi vì những chuyện này mới tâm tình không tốt."



Nguyên bản Trương quản gia không phản ứng gì nghe xong nhất thời nhăn lại mày.



Trầm tư nửa ngày, Trương quản gia phân phó nói: "Ngươi chú ý tình hình phu nhân một chút, tận lực làm cho cậu ấy vui vẻ một chút, cậu ấy tiếp tục như vậy đối với con không tốt."



Tiểu Nhã gật đầu như đảo tỏi.



Vừa cẩn thận dặn dò vài câu, Trương quản gia mới quay người rời đi, mới vừa đi ra cửa, ông liền cầm điện thoại di động lên bấm một số điện thoại.



Bên kia rất nhanh trả lời: "Trương ca."


Tổ Kỳ sách một tiếng, nghĩ thầm Tiết Giác thật sự không biết tận dụng vẻ ngoài của mình.



Tiểu Triệu cùng Trương quản gia tựa hồ nhận ra được cái gì, căn bản không dám mảy may tới gần Tiết Giác, liền vội vàng đem rương hành lý nhét vào phía sau cốp xe.



Tổ Kỳ thấy thế đầu óc mơ hồ, đang muốn mở miệng đặt câu hỏi, lại chỉ thấy hai người kia trở mình một cái chui đến hai vị trí phía trước, sau đó ngồi nghiêm chỉnh, cũng không dám thở mạnh một chút.



Tổ Kỳ: "..."



Bên tai truyền đến âm thanh cửa xe mở ra, Tổ Kỳ quay đầu liền nhìn thấy Tiết Giác mặt không hề cảm xúc ngồi vào, bịch một cái đóng cửa xe.



Sau khi ổn định chỗ ngồi, Tiết Giác ngẩng đầu nhìn về phía tiểu Triệu nơm nớp lo sợ: "Đi thôi, đi bệnh viện."



Tổ Kỳ thấy Tiết Giác từ đầu tới đuôi bày bộ mặt thối, liền biết cái tên quỷ hẹp hòi này lại có chuyện gì,tuy rằng cậu không biết nguyên nhân cáu kỉnh của Tiết Giác, thế nhưng còn không có ngu đến mức tiến lên trước cho hắn trút giận.



Vì vậy xe đi một đường, Tổ Kỳ cũng là yên tĩnh chơi điện thoại di động một đường.



Tiết Giác bên cạnh trong dư quang thoáng nhìn Tổ Kỳ bộ dáng thoải mái, giận không chỗ phát tiết, càng là sắc mặt âm trầm một đường.



Kẻ đáng thương nhất là Trương quản gia cùng tiểu Triệu vô tội, bị bầu không khí căng thẳng bên trong xe ép tới không thở nổi, mồ hôi lạnh như là thác nước chảy xuống.



Khoảng chừng sau một tiếng, xe dừng lại trước một bệnh viện tư nhân.



Bệnh viện này của em họ Tiết Giác mở, giá cả đắt đỏ, chỉ chấp nhận người quen hẹn trước, nói cách khác chính là chuyên môn phục vụ những người có quyền thế.



Advertisement / Quảng cáo



Trước kia Trương quản gia đưa nguyên chủ đến đây kiểm tra nhiều lần, Tổ Kỳ là lần đầu tiên đến, đối với hết thảy đều phi thường xa lạ, bao gồm cả bác sĩ kiểm tra cho mình.



Người này tên là Thôi Quân Trác, người này là viện trưởng kiêm ông chủ của bệnh viện, cũng là em họ của Tiết Giác.



Trong tiểu thuyết không có viết qua Thôi Quân Trác, hắn hẳn nhân vật này xuất hiện do Tổ Kỳ xuyên vào trong sách.



Thôi Quân Trác vóc người rất cao, nhìn ra cùng Tiết Giác không sai biệt về chiều cao, mặc một chiếc áo blouse trắng sạch sẽ, ngũ quan xin đẹp, khóe mắt hơi hơi rủ xuống, khóe môi mỏng nhếch lên thành một độ cong, chóp mũi có nốt ruồi đen như ẩn như hiện, bị kính không gọng che khuất nhìn không rõ lắm.



Nhìn bề ngoài, Thôi Quân Trác so với anh họ hắn là Tiết Giác trong thân thiện hơn nhiều.



Thôi Quân Trác ôn văn nhĩ nhã, thân thiết hòa ái, Tiết Giác thì lại giống như một toà băng sơn di động, hắn đi tới chỗ nào, khí tức lạnh lẽo trên người liền toả ra đến chỗ đó.



"Tiểu Kỳ, đã lâu không gặp." Thôi Quân Trác híp mắt cười nói, lập tức nhìn về phía Tổ Kỳ phía sau Tiết Giác nghiêm mặt, "Ca anh cũng thật là, dù có bận cũng phải dẫn người đến kiểm tra đúng giờ nha."



Tiết Giác tâm tình không tốt, thanh âm thanh cũng cứng rắn: "Tôi không phải đã đến."



Thôi Quân Trác liếc mắt một cái nhìn thấu chân tướng, thời điểm quay người lặng lẽ đối Tổ Kỳ nháy mắt một cái nói: "Cậu khiến biểu ca sinh khí?"



"Tôi không có." Tổ Kỳ nhanh chóng xua tay phủ nhận chuyện này cũng không liên quan đến cậu, "Tôi nào dám khiến tên Hỗn Thế Ma Vương kia sinh khí, chín cái mệnh cũng không đủ tôi dùng."



Thôi Quân Trác bị hình dung của Tổ Kỳ chọc cho cười không ngừng.



Nhận ra được Tiết Giác quăng tới ánh mắt giết người, Thôi Quân Trác vội vã nắm tay lại che miệng, ho khan hai tiếng, lại không che giấu được khóe mắt tràn ra ý cười.



Nhìn ra được Thôi Quân Trác không chỉ ở bề ngoài làm người yêu thích, tính cách đến phương diện đối nhân xử thế cũng rất được lòng người, trên đường đến phòng khám thai các bác sĩ, y tá và bệnh nhân gặp Thôi Quân Trác đều chào hỏi, Thôi Quân Trác cũng cười đáp lại.



Tổ Kỳ liếc nhìn Thôi Quân Trác cười tươi như hoa, liền bất động thanh sắc liếc mắt nhìn khuôn mặt như băng sơn của Tiết Giác, tâm lý không nhịn được cảm thán, hai anh em này đúng là một trời một đất.



Kiểm tra tim thai phải chờ bảy tháng trở lên mới có thể làm, chủ yếu theo dõi xem tim thai có bình thường hay không, nói như vậy, phòng kiểm tra tim thai không cho nam tiến vào.



Tuy nói Thôi Quân Trác dặn dò y tá sớm chuẩn bị, đồng thời Tổ Kỳ là nam, vì tuân thủ quy củ bệnh viện, hắn vẫn để Tiết Giác chờ bên ngoài.



Căn phòng to lớn chỉ còn hai người là Tổ Kỳ và Tiết Giác, bầu không khí nhất thời trở nên yên tĩnh lại, Thôi Quân Trác đưa lưng về phía Tổ Kỳ kiểm tra máy móc, Tổ Kỳ yên tĩnh ngồi ở trên ghế chờ đợi.



Trong lúc nhất thời hai người đều không nói lời nói, bốn phía yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi.



Tổ Kỳ kì quái chà xát hai tay, luôn cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng là lại không thể nói được cỗ cảm giác kia đến từ nơi nào.



Vào lúc này, Thôi Quân Trác rốt cục chuẩn bị xong máy móc, hắn cầm lên ống nghe, tầm mắt đảo qua Tổ Kỳ ngồi ở cách đó không xa, lập tức nhíu mày.



"Cậu đã tới kiểm tra bao nhiều lần rồi, còn không biết quy củ?" Thôi Quân Trác ngữ khí phi thường ác liệt,chen lẫn nồng nặc không kiên nhẫn cùng chán ghét.



Tổ Kỳ đối với ánh mắt băng lãnh của Thôi Quân Trác, lập tức liền ngây ngẩn cả người.



Nếu không phải cảm xúc đáy mắt của Thôi QuânTrác quá mức chân thực, Tổ Kỳ còn tưởng rằng là chính mình hoa mắt nhìn lầm rồi