Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân
Chương 24 : Tiết mẫu
Ngày đăng: 10:02 18/04/20
Tổ Kỳ mờ mịt nháy mắt một cái, nửa ngày mới từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại,cậu ở trong lòng nhá a một tiếng, không nghĩ tới người em họ này lại có hai bộ mặt.
"Tôi chưa từng tới phòng kiểm tra tim thai, không biết quy củ của nơi này không phải rất bình thường sao?" Tổ Kỳ hạ vai, khá là vô tội nói.
Bất quá mặc dù cậu trên miệng nói như vậy, hành động thượng vẫn là cấp tốc đứng lên ngồi vào trên chiếc giường trước mặt Thôi Quân Trác.
Hiển nhiên đây không phải là lần thứ nhất Thôi Quân Trác oán nguyên chủ, nhưng là lần thứ nhất Tổ Kỳ ở chỗ này oán hắn, trong lúc nhất thời Thôi Quân Trác trố mắt tại chỗ cũ không nhúc nhích, bất khả tư nghị trợn tròn đôi mắt căm tức nhìn Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ đỡ bụng ở trước mặt Thôi Quân Trác ngồi xong, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt hắn đã mang theo nụ cười dịu dàng, cũng không hề e ngại nhìn lại Thôi Quân Trác.
Thôi Quân Trác bình sinh có khuôn mặt ôn hòa thiện cảm, chiếc kính không gọng trên mũi làm hắn trở nên thêm phần tri thức.—— nhưng mà đây chỉ là đánh giá năm phút đồng hồ trước của Tổ Kỳ đối với Thôi Quân Trác.
Xem tình hình hiện tại, Thôi Quân Trác hạ thấp khóe miệng cùng khóe mặt thoạt nhìn khiến người ta có cảm giác không dễ ở chung, ánh sáng đèn chiếu đến khiến thần sắc hắn thêm mấy phần sắc bén.
Vô luận từ thần sắc hay là khí chất, giờ khắc này Thôi Quân Trác bây giờ cùng vừa nãy so ra đều như hai người khác nhau.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Tổ Kỳ lúng túng liền không muốn thất lễ nhắc nhở: "Có thể bắt đầu làm kiểm tra chưa?
"Đương nhiên." Thôi Quân Trác âm thanh so với vừa nãy thấp vài độ, hắn nửa nheo mắt lại, ý vị thâm trường nhìn hai mắt Tổ Kỳ, mới cụp mắt thu lại chán ghét trong mắt.
Sau một khắc, Thôi Quân Trác lạnh giọng ra lệnh: "Đem quần áo kéo lên."
Tổ Kỳ bị hành vi ấu trĩ trỏe mặt không quen của Thôi Quân Trác chọc cho buồn cười, khóe miệng không ngừng được nhếch lên. Advertisement / Quảng cáo
Cậu vội vã hắng giọng một cái, hết sức phối hợp vén lên quần áo, lộ ra cái bụng đã mang thai hơn tám tháng.
Thôi Quân Trác đem thiết bị kiểm tra đặt trên bụng Tổ Kỳ, quay đầu nhìn về phía máy móc, lại dư quang bên trong thoáng nhìn Tổ Kỳ tựa như cười mà không cười, nhất thời mặt lạnh nói: "Có cái gì tốt mà cười?"
"Trong lòng tôi cao hứng." Tổ Kỳ trả lời.
"Cao hứng cũng không cho cười!" Thôi Quân Trác lông mày đều sắp đánh thành một cái kết, trên má sương lạnh cơ hồ muốn thuận theo không khí tại bốn phía lan tràn ra.
"Được được được, tôi không cười."
Thấy Thôi Quân Trác nổi giận, Tổ Kỳ phi thường thức thời vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, mím môi, tận lực làm ra một bộ cực kỳ nghiêm túc.
Đáng tiếc Tổ Kỳ lui bước không thể khiến Thôi Quân Trác thoả mãn, hắn bất động thanh sắc chú ý nhất cử nhất động cảu Tổ Kỳ, nhìn ra càng lâu, giữa hai lông mày ghét bỏ lại càng sâu đậm.
Tiểu Triệu đặt xong phòng ăn liền cùng Trương quản gia đồng thời đón xe rời đi.
Tiết Giác lái xe mang theo đám người bọn họ đi tới nhà hàng, Thôi Quân Trác ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Tổ Kỳ cùng Ông Ngọc Hương ngồi ở phía sau.
Mặc dù Ôn Ngọc Hương đã hơn 60 tuổi, mà làn da của bà bảo dưỡng cực kì tốt, ngũ quan đẹp đến ôn hòa khí chất lại rất dịu dàng.
Có một mẫu thân xinh đẹp đến không nhận ra tuổi tác thật như Ôn Ngọc Hương, chẳng trách Tiết Giác ngoại hình ưu tú như vậy.
Tổ Kỳ sau khi đến thế giới này, thường cùng Ôn Ngọc Hương nói chuyện qua video call, có lẽ là tại Tiết gia sinh hoạt quá khô khan vô vị, Ông Ngọc Hương phi thường yêu thích cùng Tổ Kỳ tán gẫu, thường xuyên bị Tổ Kỳ chọc cho cười ha ha.
Bất quá trước đây Ông Ngọc Hương không cao hứng, cũng sẽ không đem tâm tình biểu hiện ở trên mặt, mà hiện tại, nàng giữa hai lông mày trước sau bao phủ một luồng nhàn nhạt ưu sầu.
Tổ Kỳ đem phản ứng của Ông Ngọc Hương toàn bộ thu vào trong mắt, cậu đoán được Ông Ngọc Hương hẳn là có tâm sự, lại không biết nên làm sao an ủi bà. Advertisement / Quảng cáo
Đương nhiên cậu an ủi cũng không có tác dụng.
May mà từ bệnh viện đến nhà hàng lộ trình rất ngắn, sau khi xuống xe, Ông Ngọc Hương tựa hồ nhận ra được sự khác thường của mình, vội vã sửa sang xong biểu tình, không lâu lắm trên mặt bà u sầu liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tiểu Triệu đặt chỗ ở một nhà hàng Trung cao cấp, vị trí trong lô ghế riêng ở lầu hai, nhân viên phục vụ dẫn bốn người đến chỗ ngồi.
Tiến vào lô ghế riêng, Tổ Kỳ bất thình lình cảm giác buồn tè, hướng Ông Ngọc Hương hỏi thăm một chút sau, liền quay người hướng phòng rửa tay đi.
Mới vừa đi ra vài bước, bỗng nhiên có người từ phía sau bắt được cánh tay Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ quay đầu liền thấy gương mặt tuấn tú của Tiết Giác, mi tâm cau lại nhìn về bụng cậu, lập tức dặn dò: "Đừng đi đến quá nhanh, cẩn thận ngã."
Tổ Kỳ dở khóc dở cười: "Đại ca, tôi rất gấp."
Tiết Giác cầm lấy Tổ Kỳ cánh tay tay thuận thế dời xuống, sau đó dắt tay Tổ Kỳ, mười ngón liên kết.
"Cậu hành động không tiện, tôi đi cùng cậu" Tiết Giác nói.
Tổ Kỳ bị hành động của Tiết Giác làm sợ hết hồn, kỳ quái có phải dây thần kinh nào của hắn bị chập rồi không, kết quả đảo mắt nhìn thấy Ôn Ngọc Hương tủm tỉm cười nhìn bọn họ, Tổ Kỳ trong nháy mắt sáng tỏ.
Diễn kịch còn muốn diễn nguyên bộ, bất đắc dĩ, Tổ Kỳ chỉ có thể như bé con bị Tiết Giác nắm tay dắt đi nhà vệ sinh. ( cưng quá dợ)