Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 38 : Sinh con [ Tu ]

Ngày đăng: 10:02 18/04/20


Không biết đau đớn bao lâu, Tổ Kỳ thậm chí không còn tri giác, dường như mỗi một giây đều trải qua thập phần dài dằng dặc, không nhìn thấy gì nữa.



Mơ hồ ý thức, Tổ Kỳ nhìn thấy cửa phòng ngủ bị người dùng lực đẩy ra, sau đó có mấy cái bóng người hoang mang từ bên ngoài vọt vào.



Trước khi sắp hôn mê, Tổ Kỳ cảm giác mình bị người nhẹ nhàng ôm ngang lên, bên tai truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ của Tiết Giác, từ trước đến giờ lạnh nhạt hờ hững tiếng nói vào đúng lúc này không ngừng được run.



"Tổ Kỳ, chịu đựng, tôi lập tức đưa cậu đi bệnh viện..."



Phía sau Tiết Giác nói gì, Tổ Kỳ đã nghe không rõ ràng, một trận tiếp một trận đau đớn không ngừng kích thích thần kinh của cậu, không tới hai giây cậu liền đau đến bất tỉnh đi.



Tổ Kỳ đứt quãng mơ thấy ác mộng, một phút chốc mơ thấy cảnh tượng cha mẹ mất, một phút chốc liền mơ thấy hình ảnh sau khi xuyên vào tiểu thuyết bị đại nhân vật phản diện Tiết Giác hành hạ đến thống khổ bất kham, đầu đau đến cơ hồ sắp nổ tung.



"Tổ Kỳ."



Một cái tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt Tổ Kỳ, sử dụng lòng bàn tay lau mồ hôi trên mặt cậu, đầu ngón tay lạnh lẽo dừng ở trên chóp mũi Tổ Kỳ.



Xúc cảm lành lạnh, phảng phất một hơi gió mát phất qua.



Nội tâm nôn nóng bất an Tổ Kỳ bỗng nhiên bình tĩnh không ít, cậu cuối cùng từ trong ác mộng thoát ra, khó khăn mở mắt ra, trước tiên đập vào mi mắt chính là vẻ mặt nghiêm túc của Tiết Giác.

Advertisement / Quảng cáo



Bọn họ ở trên xe, ngoài cửa xe lờ mờ ánh sáng đèn đường làm gò má cậu lúc sáng lúc tối, ánh mắt của hắn không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào Tổ Kỳ, đáy mắt có một vệt cảm xúc khó tả.



"Nhịn thêm chút nữa." Tiết Giác hiếm thấy ngữ khí ôn nhu, hắn dùng ngón tay cái ma sát tóc mai đầy mồ hôi lạnh của Tổ Kỳ, "Chúng ta lập tức liền đến bệnh viện."



Tổ Kỳ sắc mặt trắng bệch, đau đến liền hô hấp đều cực kỳ khó khăn, hai tay cậu chặt chẽ nắm lấy tay Tiết Giác, miễn cưỡng đem người hướng trước mặt mình kéo lại.



Tiết Giác lập tức minh bạch ý tứ Tổ Kỳ, nghiêng người đem lỗ tai kề đến trước môi Tổ Kỳ, rất nhanh liền nghe đến Tổ Kỳ suy nhược mà mở miệng nói: "Khốn kiếp, anhi cư nhiên không tiếp điện thoại của tôi..."



"..." Tiết Giác biểu tình có trong nháy mắt vặn vẹo, nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, nhẹ giọng động viên nói, "Xin lỗi, tôi và Tiết Ngạn Tĩnh đang nói công sự, không cẩn thận đem điện thoại di động để chế độ yên lặng."



Tổ Kỳ xuyên đến trong tiểu thuyết hơn hai tháng, vẫn là lần đầu nghe đến Tiết Giác xin lỗi, không khỏi cảm thấy mới mẻ, nứt ra môi muốn cười, lại phát hiện mình đau đến một chút đều không cười nổi.




Nếu như nói hắn rất yêu Tổ Kỳ, đáp án kia nhất định là phủ định, hắn đối Tổ Kỳ không có bất luận cơ sở cảm tình gì, thậm chí tại ba tháng trước đối với Tổ Kỳ chỉ có chán ghét cùng oán giận.



Không phải không thừa nhận, thói quen là một cái thứ rất đáng sợ, hắn coi chính mình vẫn luôn như vậy chán ghét Tổ Kỳ, lại kinh ngạc phát hiện, hắn sớm vô tri vô giác quen thuộc với sự tồn tại của Tổ Kỳ.



Hắn không muốn Tổ Kỳ có chuyện.



Không một chút nào muốn...

Advertisement / Quảng cáo



Thời khắc này, hắn chỉ hy vọng Tổ Kỳ có thể khoẻ mạnh mà từ trong phòng giải phẫu đi ra, dù cho không thể giữ đứa nhỏ. ( yêu rồi vả lại bảo bảo cũng sinh rồi nên thôi đổi xưng hô tôi-em nhé, sau này Tổ Kỳ cũng yêu ảnh thì tui sẽ chuyển thành anh-em)



"Cửa mở!"



Bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ của Ông Ngọc Hương, nguyên bản yên lặng trông coi ở một bên Trương quản gia cùng Tiểu Nhã thấy thế, toàn bộ như ong vỡ tổ mà tiến tới.



Từ khi Liễu Tĩnh phát hiện mụn trên mặt mình có chuyển biến tốt, cả người hoàn toàn biến dạng, phảng phất khuôn mặt u ám trước kia đã không còn.



Bà ta bắt đầu càng thêm chú trọng mặc áo quần ăn diện, không sợ hãi soi gương, ngay cả đoạn hôn nhân thất bại với Khang Thanh Hoa cũng không còn quan tâm—— bởi vì rất nhanh liền có đại mỹ nam đến theo đuổi bà ta.



Liễu Tĩnh tin tưởng, đợi đến lúc mụn trên mặt bà ta biến mất, cuộc đời của bà ta sẽ có một khởi đầu mới.



Mang theo kỳ vọng về tương lai, Liễu Tĩnh cơ hồ mỗi ngày đều đến thẩm mỹ viện một chuyến, không chỉ làm laser trừ mụn còn mua hang loạt thuốc thoa đắt tiền.



Còn đáp lễ hậu hĩnh Tiểu Cao, gửi vài bộ dưỡng da trị giá vài nghìn.



Ngay lúc Liễu Tĩnh chuẩn bị nghênh đón thời điểm thay đổi nhân sinh, mụn trên mặt bà ta lại lũ lượt mọc lại nhiều như trước.



Nếu không phải cái trán cùng chóp mũi đều trơn bóng, Liễu Tĩnh thậm chí xuất hiện ảo giác mụn chưa bao giờ biến mất.



Mỗ Củ Cải: chương cuối trong ngày rồi nhóe các thím! Tính mai đăng mà thôi mai bận sợ không đăng sớm cho các bạn được:))