Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân
Chương 39 : Tỉnh lại
Ngày đăng: 10:02 18/04/20
Mỗ Củ Cải: Chương mới đây mại dô, dại dô. Có ai thắc mắc sao nay tui siêng vậy không???? vì............... tui được duyệt bài rồi nên săp lên bài để nộp và điều đó đồng nghĩa là --------------------tui sẽ lại rất lâu mới ra chương đó:)). Thông cảm cho sinh viên còn đang chết lên chết xuống với đồ án như tui đi nhé! xàm xí đủ rồi:)) Đọc truyện vui nheeeeee!!!!!
Lúc Liễu Tĩnh ý thức được mụn trên mặt mình chỉ tạm thời khép lại, nhất thời cả người đều cứng lại.
Thật giống Thượng Đế mới vừa mới mở cho bà ta một cánh cửa sổ, bà ta mới cảm nhận được vài tia sáng xuyên qua cửa sổ, không nghĩ tới một giây sau, cửa sổ kia liền bị đóng lại.
Liễu Tĩnh hoảng loạn không thôi, vội vã đẩy xuống một ít công tác không quá quan trọng sau đó đến ngay thẩm mỹ viện.
Bác sĩ cho bà ta làm một lần kiểm tra cặn kẽ, sau đó làm cho bà ta yên tâm.
Mụn trên mặt bà ta nhiều như vậy không thể hết trong một thời gian ngắn được, cần phải có thời gian, chỉ cần là đang khôi phục thì không cần lo lắng, nói xong bác sĩ liền hướng Liễu Tĩnh đề cử một đống thuốc nhập khẩu mới.
Lần này Liễu Tĩnh không có ấm đầu mà đi mua hết nữa, mà do dự ngồi trước mặt bác sĩ, châm chước nói: "Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ tới, buổi tối ngày hôm ấy cùng sáng ngày thứ hai tôi đi vệ sinh hai lần, có lẽ là khoảng thời gian này do nguyên nhân táo bón?"
Bác sĩ cười nói: "Liễu chủ biên, mặc dù nói táo bón có liên quan nhất định đến tình trạng sức khỏe, nhưng nó cũng không phải nguyên nhân chủ yếu khiến cho bà nổi mụn, mấu chốt ở chỗ là ăn uống không điều độ và thức khuya, bà nên thường xuyên bôi thuốc tôi đề cử."
Mấy ngày nay Liễu Tĩnh nghe bác sĩ đánh thái cực, không tự chủ cảm thấy có chút tức giận: "Ông nói này nọ, tôi kuoon nghe theo, từ chỗ các người mua hết bốn, năm vạn đồng tiền thuốc thoa, như thế nào mà trước sau không thấy kết quả?"
Bác sĩ vội vã an ủi: " Tình huống của bà quá nghiêm trọng, không vội vàng được, khả năng cũng là bởi vì tinh thần bà không thoải mái, nên hiệu quả rất ít."
Advertisement / Quảng cáo
Liễu Tĩnh cười lạnh: "Muốn tôi giữ bình tĩnh thư giãn để mụn trên mặt biến mất, tôi còn dùng tiền tới tìm các người làm cái gì?"
Trong lúc nhất thời, bác sĩ bị Liễu Tĩnh nói mấy câu chận đến á khẩu không trả lời được, còn muốn mở miệng tiến hành khuyên bảo, đã thấy Liễu Tĩnh biểu tình lạnh nhạt mà giỏ xách đứng lên, không nói một lời chuẩn bị xoay người rời đi.
"Liễu chủ biên!" Bác sĩ thấy Liễu Tĩnh thật sự tức giận, vội vã đứng dậy theo hô, "Bà chờ một chút!"
Liễu Tĩnh lập tức dừng bước lại, hít sâu một cái, quay người nhìn về phía bác sĩ, sắc mặt vẫn cứ khó coi cực kì.
Bà ta cho là bác sĩ nghĩ thông suốt nguyện ý ngồi xuống cùng mình nghiêm túc giao lưu, nào có biết chỉ thấy bác sĩ cầm lấy thuốc thoa nhập khẩu trên àn, bình tĩnh khuyên lơn: "Bà thật sự không muốn mua những sản phảm này sao? Chúng tôi đã giảm giá cho bà còn 80%, giá cả phi thường có lời, hơn nữa xem tình trạng của bà hiện giờ, việc thoa thuốc không thể dừng!"
"..." Liễu Tĩnh tức đến mặt đều vặn vẹo, trừng bác sĩ đầy mặt chân thành nửa ngày không nói nên lời.
Bảo tiêu gọi điện thoại hướng Trương quản gia xác nhận, liền tự mình dẫn Liễu Tĩnh cùng trợ lý đi thang máy đến phòng bệnh vip.
"Bọn họ ở phòng 603." Bảo tiêu nói.
"Hảo, cảm tạ." Liễu Tĩnh lễ phép nói xong, liền nhìn thấy bảo tiêu nhấn thang máy xuống lầu.
Liễu Tĩnh cùng trợ lý rất mau tìm đến phòng bệnh, lúc muốn đi vào, Liễu Tĩnh đột nhiên cảm giác bụng truyền đến một trận đau đớn, bước chân bà dừng lại, theo bản năng nhìn xung quanh tìm phòng vệ sinh.
Advertisement / Quảng cáo
"Tĩnh tỷ, chị làm sao vậy?!" Trợ lý bị phản ứng của Liễu Tĩnh làm sợ hết hồn.
Liễu Tĩnh vội vã đem giỏ hoa quả nhét vào trong lòng trợ lý: "Cô trước tiên ở chỗ này chờ, tôi đi phòng vệ sinh sẽ trở lại."
Còn chưa dứt lời, Liễu Tĩnh đã chạy đến không thấy bóng dáng
Nếu là lúc trước, Liễu Tĩnh xác định sẽ cảm thấy lúng túng buồn bực, cư nhiên lại vào lúc này xảy ra sự cố, cũng thật mất thể diện, nhưng mà thời khắc này, cảm giác đau bụng quen biết dĩ nhiên khiến Liễu Tĩnh trong lòng sinh ra kinh hỉ khó có thể dùng lời diễn tả được.
Quả nhiên là tác dụng của quả táo tây kia...
Liễu Tĩnh chợt nhớ tới trên đường đi bà không nhịn được đã ăn quả táo kia, trong lòng khiếp sợ kèm theo vui sướng cơ hồ bao trùm cả người bà ta.
Mà một bên khác, trong phòng bệnh.
Hôn hôn trầm trầm ngủ một buổi sáng Tổ Kỳ từ từ mở mắt, thân thể có loại cảm giác khác thường, khiến cho cậu thập phần khó chịu, cậu muốn động đậy cánh tay một chút, lại phát hiện làm sao đều không làm gì được.
Mơ hồ tầm mắt từ từ trở nên rõ ràng, vài gương mặt với sắc thái khác nhau đứng quay vòng nhìn xuống cậu.
Sau một khắc, mọi người kích động kêu lên: "Cậu tỉnh rồi!"
"..." Tổ Kỳ không hiểu sao lại suy nghĩ tiếp một câu, nên đi làm.