Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa
Chương 45 : Đầy tháng
Ngày đăng: 15:03 30/04/20
Editor - Beta: Min
Chương 45: Đầy tháng
"...." Ôn Nhiên cầm lấy điện thoại của mình, chuẩn bị gọi cho Tiểu Lâm nói trên đường tới thì cầm cho cậu một bộ âu phục luôn.
Thẩm Minh Xuyên đè tay cậu lại: "Không phải trước đây em gọi ba ba lưu loát lắm mà, sao bây giờ còn xấu hổ?"
Trước đây khi hai người còn chưa thân thiết thì đó chỉ là để đùa mà thôi, hiện tại ngay cả con cũng có rồi, Ôn Nhiên nào có da mặt dày được như vậy.
"Anh đúng là làm ba đến phát nghiện rồi." Ôn Nhiên trừng hắn.
"Làm ba ba của em là nghiện nhất."
"Lăn!"
Thật ra Thẩm Minh Xuyên đã sớm chuẩn bị một bộ âu phục đẹp đẽ cho Ôn Nhiên, một thân âu phục cao cấp được đặt may riêng với màu lam nhạt, thẳng tắp lại đĩnh đạc, bộ đồ sáng màu vừa phác họa lên sự trẻ trung và tươi mới của Ôn Nhiên, lại không thể hiện sự xốc nổi, kéo ra thêm vài phần chín chắn, phù hợp với một người ba trẻ tuổi như Ôn Nhiên đến bất ngờ.
Nếu như cẩn thận tỉ mỉ quan sát, có thể thấy được bộ đồ của cậu và của Thẩm Minh Xuyên chính là âu phục tình nhân.
Đây là dự định đi đến đâu là tú ân ái tới đó mà, Ôn Nhiên cười thầm trong lòng, Thẩm Minh Xuyên luôn mang tới những kinh hỉ nho nhỏ cho cậu.
Bởi vì Hạ Diệp muốn tới ngắm bé con, mọi người đều đã quen, cậu ta cùng Trang Tráng Tráng và Lương Duy, ba người từ sáng đã tới nhà Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên kiên quyết từ chối nhận hồng bao, vì vậy cả ba người bọn họ đều mang theo quà tặng. Lương Duy tặng một đôi vòng tay bằng bạc rất tinh xảo, Trang Tráng Tráng thì tặng bộ đồ hình con bò cho bé con, Hạ Diệp lợi hại hơn, trực tiếp tặng một hộp tôm hùm đất tươi ngon, mùa này ở trong nước không còn tôm hùm đất, nghe nói đâu là vận chuyện bằng đường hàng không về đây rồi tìm một đầu bếp nổi danh để chế biến.
"Lễ nhẹ tình nặng." Trang Tráng Tráng lúc tặng quà liền nói.
Ôn Nhiên cười: "Các cậu khách sáo quá."
"Oa, cục cưng của cậu thực sự đáng yêu quá đi mất," Hạ Diệp có hứng thú cực kì lớn đối với Phiền Phiền, cứ vây quanh giường của bé con, "Nhìn kiểu gì sao cũng thấy xinh quá vậy."
Ôn Nhiên nói: "Cậu thích thì sinh luôn đi."
"Cậu đừng nói nữa, tôi còn đang muốn sinh một đứa để chơi đùa cùng lắm đây này, nhất định là chơi rất vui, hầy, mà đáng tiếc là chả ai sinh cho tôi cả."
Ôn Nhiên đã bị bé con "chơi đùa" tới phát khóc - chỉ cười mà chẳng nói gì.
Trang Tráng Tráng đáp: "Nếu như cậu muốn, số lượng những cô nàng muốn sinh cho cậu một đứa có thể xếp hàng từ cửa Nam tới cửa Bắc của trường chúng ta đấy."
"Đáng tiếc là," Hạ Diệp làm bộ như cảm thán nói, "Ba ngàn con sông kia, lại không có một gáo nước tôi mong muốn nhất (*)."
(*) Cả câu này là "Ba ngàn con sông chỉ có thể múc một gáo nước, người khắp thiên hạ nhưng chỉ có thể yêu một người".
Lương Duy bất chợt nói: "Một gáo ấy, sợ là đã sớm bị cậu vứt đi như giày rách rồi."
Ôn Nhiên, Trang Tráng Tráng: "...."
Đây là tiết tấu lại muốn tranh cãi nữa hả"
Thế nhưng một Hạ Diệp luôn không chịu nổi một nửa câu ủy khuất vậy mà lại bất ngờ không trả đòn với Lương Duy, chỉ hừ lạnh một tiếng, đáp: "Vậy thì chuyện đó cũng chẳng liên quan tới cậu."
Lương Duy cười nhạt một tiếng, chẳng tiếp lời.
"Mặc kệ là ai làm chỗ dựa cho cậu," Thẩm Minh Xuyên đứng thẳng người, trong ánh mắt chẳng lưu lại chút nhiệt độ nào, "Tôi chẳng có nhiều thời gian rảnh để xử lý mấy kẻ tôm tép như cậu, bởi vậy đừng tự tới để nạp mạng. (*)"
(*) Nguyên gốc là "送人头" là một thuật ngữ game, ý chỉ một người tự yêu cầu đối thủ giết mình do biết bản thân không thắng được người ta.
Nói rồi Thẩm Minh Xuyên cứ thế đi vòng qua người y.
Mạnh Tinh Lan bò lên được đến vị trí như ngày hôm nay không hề dễ dàng, đầu óc không hỏng, không ai chống lưng, khẳng định sẽ không dám làm càn như vậy.
Có điều, nhìn Ôn Nhiên mọi khi vẫn hay qua lại với những người bạn rất bình thường, tại sao lại có thể nhìn lầm rồi giao du với một kẻ tiểu bạch liên như vậy nhỉ.
Thẩm Minh Xuyên quay trở về tìm Ôn Nhiên, lúc hắn bước vào, Ôn Nhiên vẫn đang ngắm nhìn con đến thẫn thờ. Cậu vừa thấy hắn quay lại mới ngẩn người nói: "Sao anh cũng vào đây, còn phải tiếp khách ở ngoài nữa chứ."
"Em có sao không?"
Ôn Nhiên miễn cưỡng cười cười: "Em thì có thể có chuyện gì, chỉ là em lo lắng cho Phiền Phiền nên ở đây trông thằng bé thôi."
"Ba mẹ bên kia, mọi người không cần phải như vậy, ba mẹ là do ông trời quyết, không cần phải vị địa vi xã hội hay tầm hiểu biết mà tự ti, ba mẹ tới đây, anh đương nhiên sẽ có những sự sắp xếp thích đáng."
"Em biết, là do em xử lý không tốt, em không trách anh."
Thấy Ôn Nhiên tâm tình mất mát như thế, Thẩm Minh Xuyên rất muốn an ủi cậu vài câu, lúc này trên giường lại có động tĩnh ------ là tiểu ác ma Phiền Phiền tỉnh dậy.
Phiền Phiền không cần biết đúng sai, vừa mở mắt một cái là "oa" một tiếng khóc lớn, làm phu phu hai người cũng chẳng có nhiều thời giờ mà đa sầu đa cảm. Ôn Nhiên bế Phiền Phiền lên dỗ dành, Thẩm Minh Xuyên thì thuần thục pha sữa.
"Phiền Phiền ngoan."
Ôn Nhiên vừa dỗ bé, vừa mở chăn quấn người Phiền Phiền ra, thay cho bé một cái bỉm mới.
Chân nhỏ của Phiền Phiền không còn bị gò bó nữa liền đạp loạn lên, có lẽ được ba ôm rất thoải mái nên cũng nín khóc, Ôn Nhiên nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của con trai liền không nhịn được mà hôn hôn lên đôi chân nho nhỏ dễ thương, vừa với tay lấy bỉm mới cho bé mặc.
Ngay khi cậu vừa nâng mông của Phiền Phiền lên để đặt bỉm xuống, thì đột nhiên Phiền Phiền như có thần giao cách cảm, bé liền tè luôn ra.
Có lẽ là vì Ôn Nhiên nâng mông bé quá cao, hoặc có thể là vị trí jj của Phiền Phiền phóng bị sai, Phiền Phiền phóng nước tiểu trực tiếp họa trên không trung một đường hoàn mỹ, nước tiểu của thằng bé vô cùng tinh chuẩn mà sắp rơi vào trúng miệng bản thân...
May là Ôn Nhiên phản ứng nhanh, đúng lúc đã hạ mông thằng bé xuống, may mà tránh được cho Phiền Phiền một bi kịch tuổi còn nhỏ đã phải uống nước tiểu đồng tử.
"Đậu má, con trai à, kĩ năng này của con cũng quá mức nghịch thiên rồi đấy, trên đời chắc chẳng có đứa trẻ nào bằng con đâu, ha ha ha ha."
Tuy rằng rất không phúc hậu, nhưng Ôn Nhiên cứ nghĩ lại cảnh lúc nãy thì cười không ngậm nổi miệng, Thẩm Minh Xuyên cũng chứng kiến toàn bộ quá trình, liền bật cười, rồi vội vàng rút khăn giấy tới lau miệng cho Phiền Phiền.
Đến khi cười xong, Ôn Nhiên nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của con trai, liền thương: "Không biết đã uống phải chưa, có thể nào có vi khuẩn hay gì đó không anh?"
Muốn để Phiền Phiền súc miệng thì không thể nào được, hiện tại bé con cứ có bất cứ cái gì cho vào miệng thì liền nuốt thẳng xuống dạ dày, chỉ có thể lấy tăm bông để thấm hết những thứ đó từ trong miệng Phiền Phiền ra mà thôi.
Thẩm Minh Xuyên nói: "Nước tiểu đồng tử không phải có thể làm được cả thuốc dẫn à, thậm chí còn làm thuốc chữa bệnh nữa, uống một chút nói không chừng càng khỏe mạnh hơn ấy chứ."
Ôn Nhiên: "...."
Nói thì là nói như vậy, nhưng Thẩm tiên sinh à, anh có thể che giấu một chút khẩu khí hả hê khi thấy người gặp họa đi được không vậy.
Hết chương 45.