Manh Hậu

Chương 3 :

Ngày đăng: 01:11 19/04/20


Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh vừa đụng vào, bên trong bảo vật đã xuất hiện hình ảnh hắn và Đỗ Mạn Thanh đang đứng cạnh nhau, than lên sợ hãi, món bảo vật bên người của mẫu hậu thật là bất phàm!



Đỗ Mạn Thanh rất hài lòng với bức ảnh, giờ trong điện thoại có tấm ảnh nàng và Mộ Dung Khuê chụp chung nhưng không có ánh sáng hiện lên nên rất thất vọng.



Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh suy tư liền hỏi:”Mẫu hậu, chắc là bảo vật này có vấn đề?”



Đỗ Mạn Thanh nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Khuê, suy nghĩ một chút mới nói: “Ngươi đi ra ngoài!”



Mộ Dung Khuê vừa nghe, vội vội vàng vàng lui ra.



Đỗ Mạn Thanh hạ giọng, đứng trước gương tự chụp ảnh, tách tách mấy tiếng mà cô vẫn đứng tại chỗ, tâm trạng có chút nặng nề, như vậy, chắc là không thể trở về nữa rồi!



Cô cúi đầu kiểm tra phát hiện pin trong điện thoại cũng không còn nhiều, không muốn dùng hết pin, chỉ vuốt ve một chút, thở dài tắt điện thoại.



Không quay về được, cũng có chỉ còn cách đối mặt với sự thật mà cố gắng sống sót. Đỗ Mạn Thanh suy nghĩ, bản thân đột nhiên rơi xuống bị nhận lầm là Hiền Đức thái hậu hạ phàm, vậy thì bây giờ đành chấp nhận làm thái hậu, cố sống cho tốt.



Nói thật là, hoàn cảnh và thân phận của cô khi xuyên qua thật sự là quá tốt đẹp. Thân phận thần nữ và thái hậu, còn không phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao? Còn nữa, bản thân còn có tri thức hiện đại, không cần sợ bị người ta coi là yêu nghiệt, đương nhiên sẽ cho là tài năng của thần nữ.



Năng lực thích ứng của Đỗ Mạn Thanh mạnh mẽ hơn người, rất nhanh đã suy nghĩ xong, quyết tâm ở lại hoàng cung này. Nàng đưa tay nhấn vào một nơi nào đó trên bình phong, nhìn bình phong mở ra che khuất cái gương, trở về như ban đầu, lúc này mới ngồi vào trên giường, cẩn thận quan sát Mộ Dung Khuê rồi khen ngợi: Rất tốt, con trai hoàng đế của ta rất có cá tính, đẹp trai vô cùng!



Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhanh hỏi: “Mẫu hậu nhìn nhi tử như vậy, trên người con có gì không ổn sao?”



Đỗ Mạn Thanh nghe Mộ Dung Khuê tự xưng nhi tử, thiếu chút nữa thì chết sặc, nhanh chóng che miệng ho nhẹ, muốn nói gì đó, kết quả lại thốt ra: “Hoàng nhi, đến đây ngồi đi!” Phải nhập vai thôi!



Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh sau khi tỉnh lại, lần đầu tiên thể hiện tình thân gọi hắn là hoàng nhi, trong lòng ấm áp, vội vàng tiến đến vài bước, ngồi ở mép giường mới nói: “Mẫu hậu mệt sao?”


Có hai vị quan văn đột nhiên quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, hôm nay trong từ đường nhiều người tận mắt thấy thái hậu nương nương từ trên trời giáng xuống, sao có thể là giả được? Hoàng thượng nếu cứ hoài nghi, chỉ sợ là sẽ coi thường ông trời, coi thường thái hậu nương nương!”



Lại có hơn một nửa đại thần quỳ xuống nói: “Trời ban cho thánh mẫu, bảo vệ đất nước, hưng thịnh quốc gia của chúng ta!”



Mộ Dung Khuê nhìn về phía Nghiêm Thừa Ân, hỏi: “Thị đọc có cao kiến gì không?”



Cảnh thần kỳ hôm nay, Nghiêm Thừa Ân cũng bị kinh ngạc, trong đầu hắn cũng đã suy nghĩ qua nhưng cũng không có cách nào giải thích tình trạng lúc đó, hắn cũng cho rằng tình hình lúc đó không thể nào có người lừa gạt, bây giờ nghe Mộ Dung Khuê hỏi, nhân tiện nói luôn: “Thái hậu là thần nữ trời ban cho, hoàng thượng đương nhiên phải phụng dưỡng thật tốt!”



Thần nữ trong miệng bọn họ, bây giờ đang ngồi giữa bàn đầy đồ ăn, tay trái cầm thìa, tay phải cầm đũa, ăn cơm.



Đỗ Mạn Thanh đưa đũa gắp đồ ăn, không quên nhìn đây là món gì, ừ, đây là vây cá hoa quế. Ăn hết cái này, nàng lại chuyển đũa, lại nhìn món này, ừ, đây là gạo nếp hầm vịt…



Ăn uống no đủ, lúc này mới cao giọng gọi người.



Cung nữ nghe tiếng tiến vào, có người dọn bàn, có người cẩn thận hầu hạ Đỗ Mạn Thanh súc miệng rửa tay, dâng trà cho nàng uống, lúc này mới tập trung tại đây, nghe nàng sai bảo.



Đỗ Mạn Thanh nhìn xung quanh, tiện tay chỉ một cung nữ tiến lên, hỏi: “Ngươi tên gọi là gì?”



“Nô tỳ là Thu Tình!” Thu Tình thấy Đỗ Mạn Thanh hỏi nàng, được sủng mà sợ hãi, nhất thời vừa kính lại vừa sợ.



“Được rồi, Thu Tình, ngươi kể chuyện trong cung từ trước đến nay cho ta nghe.” Đỗ Mạn Thanh cười nói.



Thu Tình nghe Đỗ Mạn Thanh hỏi, tất nhiên là có gì nói nấy, không giám giấu diếm nửa câu. Nói đùa sao, đây là thần nữ trên trời, sao có thể lừa gạt đây? Nhưng cuối cùng hỏi tên thật của hoàng đế, nàng lại im lặng, cả nửa ngày cũng không dám đem ba chữ Mộ Dung Khuê nói ra.



Đỗ Mạn Thanh và Thu Tình mắt to trừng mắt nhỏ, có chút bất đắc dĩ, thân là mẫu hậu, không biết tên nhi tử của mình, rất không thích hợp nha!