Manh Hậu
Chương 4 :
Ngày đăng: 01:11 19/04/20
Đỗ Mạn Thanh suy nghĩ một lúc, liền vô cùng khúc chiết hỏi:” Trưởng công chúa họ gì?”
Thu Tình lúc này không hề kiêng kị, bật thốt lên đáp:” Dạ, họ Mộ Dung.”
Đỗ Mạn Thanh gật đầu, được rồi, cuối cùng cũng viết hoàng tử của mình họ Mộ Dung, đã biết họ rồi, còn không thể biết tên sao? Nàng suy nghĩ một chút, tên Trưởng công chúa chỉ có một chữ, vậy chắc là tên của Hoàng đế cũng chỉ một chữ thôi, hỏi một chút:” Tên của Hoàng đế là tên một chữ sao?”
Thu Tình không dám nhiều lời, chỉ một mạch gật đầu.
Trước đây, nàng có xem sách sử, thấy tên của người cổ đại, đặc biệt là tên của các huynh đệ tỷ muội trong nhà đều sẽ có một chữ hoặc một nét giống nhau. Nàng lại hỏi:” Ở giữa tên của Hoàng đế không có tên đệm đúng không?”
Thu Tình vội vàng gật đầu.
Đỗ Mạn Thanh thấy vậy, nở nụ cười, khẳng định:” Ngươi biết chữ?”
Thu Tình vừa nghe xong, liền mở miệng giải thích:” Phụ thân nô tỳ biết chữ, lúc nô tỳ chưa tiến cung, cũng được phụ thân chỉ dạy vài phần, nên nô tỳ cũng biết vài chữ.”
Đỗ Mạn Thanh nghe được Thu Tình biết chữ, nàng thở phào thật to, biết chữ là tốt rồi.
Nàng cười tủm tỉm hỏi:” Được rồi, bây giờ ngươi không cần nói đầy đủ tên họ của Hoàng đế ra mà chỉ cần cho ta biết một chữ thì cũng không cấm kị gì. “
Thu Tình nghĩ cũng phải, lúc này đánh bạo nói:” Là do hai chữ tướng diệp ghép thành.”
Đỗ Mạn Thanh xoa tay, Aha, nguyên lai tên của Hoàng nhi là một chữ Khuê nha, tên rất hay!
Thu Tình nói xong, có một kinh ngạc nho nhỏ, Thái hậu nương nương nguyên lai không biết tên Hoàng đế sao?
Đỗ Mạn Thanh thấy thần sắc Thu Tình có vẻ kinh ngạc, liền ngoắc ngoắc để nàng tới gần, thấp giọng nhẹ nhàng nói:” Là như vầy, lúc ta hạ phàm thì bị xóa đi trí nhớ…”
Chớp mắt không cần giải thích nhiều thì nàng cũng đã hiểu.
Đỗ Mạn Thanh lo nghĩ, lảng tránh chủ đề câu chuyện, phân phó cung nữ:” Nhanh dâng trà.”
Mộ Dung Khuê mừng rỡ, đây là mẫu hậu đã tha thứ cho mình! Mộ Dung Khuê nói cung nữ lui ra, tự tay pha trà, bưng tới mời Đỗ Mạn Thanh, cười tủm tỉm:” Nhi thần pha trà cũng có tay nghề, năm đó Phụ hoàng rất thích trà nhi thần pha.”
Đỗ Mạn Thanh nhận lấy một tách, uống thử, thấy hương trà lưu lại trong miệng, biết là trà ngon, về phẫn kĩ thuật pha trà của người nào đó, nhận không ra, vừa nâng mắt thấy ai đó đang chờ mong khích lệ, liền nhoẻn miệng cười, khen:” Trà ngon.”
Đỗ Mạn Thanh vốn cũng là một cô gái xinh đẹp, còn là hoa hậu thời đại học, lúc đi làm thì người theo đuổi vô số. Mộ cái nhăn mày, một nụ cười của nàng cũng rất mê người. Hôm nay xuyên không, lại trẻ ra vài tuổi, trắng lên vài phần, càng thêm mị hoặc,như một đóa quỳnh nở rộ, đẹp không tả xiết.
Mộ Dung Khuê thất thần, có chút tâm trạng, nghĩ:” Mẫu hậu không hổ là thần nữ, dung mạo này, người con trai nào chịu được, may mình là con trai nàng, lúc này mới…”
Đỗ Mạn Thanh sai bảo Mộ Dung Khuê oha trà, thấy hắn vui vẻ chịu đựng, nói thầm, quả nhiên, có con là để sai vặt nha! Nàng uống xong trà, đưa tách vào tay Mộ Dung Khuê, đợi hắn cất xong mới gọi đến:” Hoàng nhi, qua tới giúp ta xoa bóp.” Làm như vậy, đủ tình thâm chưa?
Mộ Dung Khuê hơi sững sờ, mơ hồ rồi cảm thấy mừng rỡ, nàng đã nhận mình là con trai! Mộ Dung Khuê đi vòng ra phía sau Đỗ Mạn Thanh, đặt tay lên vai nàng, nhẹ nhàng đấm bóp:” Không biết mẫu hậu muốn mạnh yếu hay vừa phải?”
“Tạm được.” Đỗ Mạn Thanh cũng không phải muốn Mộ Dung Khuê tới chỉ để bóp vai, một hồi nàng nói:” Được rồi, ngồi xuống đi.”
Mộ Dung Khuê vội vàng ngồi vào bên cạnh Đỗ Mạn Thanh.
Đỗ Mạn Thanh thấy hắn nghe lời, tâm trạng vô cùng tốt, vươn tay sờ đầu Mộ Dung Khuê, tán thưởng:” Lúc này mới ngoan.”
Khuôn mặt tuấn tú hơi vặn vẹo, rất nhanh liền khôi phục thái độ:” Tạ Mẫu hậu khen ngợi.”
Đỗ Mạn Thanh sờ soạng đầu cảm thấy chưa đủ, rụt tay lại, nghe Mộ Dung Khuê nói thế lại ngứa tay vuốt ve sờ sờ hai gò má, xoa bóp nói:” Con trai ngoan.”
Mộ Dung Khuê không chút nghĩ ngợi, duỗi tay bắt được hai tay của nàng.
Hai bàn tay nhỏ bé của Đỗ Mạn Thanh đột nhiên rơi vào đôi bàn tay to lớn, nàng nâng đầu nhìn lên, thấy ánh mắt Mộ Dung Khuê có chút ý tứ, nhất thời hốt hoảng, hoàng đế nhi tử muốn làm gì?