【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Chương 127 : Bàn tay sau lưng

Ngày đăng: 19:29 20/04/20


Theo thạch động trơn ướt băng lãnh một đường đi về phía trước, trong lòng Giản Vô Tranh loại cảm giác quỷ dị này càng ngày càng mãnh liệt, Nhị ca và Hoắc Tam Nhi bọn họ mất tích, tuyệt đối có liên quan đến bố cục của nơi này, thạch động này, sợ rằng cũng không phải huyệt động thiên nhiên gì, rất có thể là do con người đào khoét ra, hơn nữa ngầm thiết kế cơ quan nghi trận gì đó. Nhóm mấy người bọn họ ở trong này bị ép buộc tách ra, sau đó không chắc sẽ đụng phải cái gì.



Vừa nghĩ thế, Giản Vô Tranh bất giác tăng tốc độ bò, cánh tay trần lộ ra bên ngoài bị đá nhọn lởm chởm bên trong huyệt động cắt bị thương mấy chỗ, cậu cũng không có lòng dạ nào quan tâm.



Nhưng việc này lại khổ cho Đại Thắng theo ở phía sau, hắn không giống Giản Vô Tranh, vóc người là loại hình hơi gầy, hắn cao lớn vạm vỡ bình thường đích xác rất có khả năng hù người, nhưng nếu đặt trong loại thạch động nhỏ hẹp này, quả thực chính là so với chết còn khó chịu hơn.



Nỗ lực xê dịch thân hình cao lớn chắc nịch của mình, mồ hôi trên trán Đại Thắng càng ngày càng nhiều, y phục trên người đã bị cọ đến rách bươm, rồi lại không dám bò chậm chút nào, sợ sẽ lạc mất Tam gia phía trước, bằng không cho dù đến lúc tìm được Nhị gia bọn họ rồi, mạng nhỏ này của hắn cũng sẽ bị Nhị gia yêu em trai như mạng kia phế luôn.



Thạch động uốn lượn ngoắt ngoéo, Giản Vô Tranh mang theo Đại Thắng khổ cực nửa ngày, trên tay trên chân cùng phía sau lưng không biết đã cọ rách bao nhiêu chỗ, mới bò qua một góc ngoặt, sau đó cảm giác được thạch đạo vốn nhỏ hẹp đến đây từ từ bắt đầu có xu hướng biến lớn, đã có thể khom thắt lưng bước đi không sai biệt lắm, hai người nhất thời cảm giác dễ dàng hơn rất nhiều, bò lâu trên mặt đất như vậy, trên tay chân đều đã xanh tím từng khối, chạm vào chỗ nào cũng đau.



Đến cuối cùng, kích thước thạch đạo đã không sai biệt với mộ đạo bình thường lắm, người bên trong vừa vặn có thể đứng. Cũng không lâu sau, hai người đã ra đến cuối thạch động, đó là một bậc thềm rất dài, rõ ràng là nhân công xây dựng nên, nhưng cũng không quá bằng phẳng, nhấp nhô vặn vẹo hơn nữa mọc đầy rêu xanh.



Giản Vô Tranh chần chừ ở cửa ra một chút, nghĩ không biết Nhị ca bọn họ bây giờ đang ở đâu, lại lo lắng an nguy hiện tại của Vương Tử Khiêm, trong bụng bất giác có chút bực dọc.



"Con mẹ nó không thể vô dụng như thế nữa." Đè huyệt thái dương, Giản Vô Tranh chửi nhỏ một tiếng mẹ, quyết định đi trước rồi hãy nói, tên Khiêm Tử kia thân thủ chắc chắn sẽ không có chuyện gì, Nhị ca lại mang theo nhiều người như vậy bên cạnh, hiện tại chỉ cần cam đoan mình không xảy ra vấn đề gì là được. Bên trong thạch động này quỷ dị cổ quái làm cho người ta mơ hồ không thấu, chỉ có thể đi một bước nhìn xem một bước, có lẽ phía trước có thể tìm được đầu mối gì đó.



Nghĩ thế, Giản Vô Tranh liền vẫy vẫy tay với Đại Thắng, nói: "Cứ ngơ ngác như vậy cũng không làm được gì, chúng ta đi trước thôi, để lại ở đây một ký hiệu nhắc nhở Nhị ca bọn họ......Cũng không chừng có thể đụng mặt ở phía trước."




Tiếp sau đó vài giây, Giản Vô Tranh giống như phát điên muốn bò lên thềm đó cao cao nọ, cậu biết mình hiện tại nếu còn không đi cứu Đại Thắng, vậy thật sự không kịp nữa rồi, cậu mặc dù không có bản lĩnh như đám thủ hạ của Nhị ca, nhưng dầu gì cũng đã lớn chừng này, mặc kệ thứ kéo Đại Thắng qua đó là gì, cậu hẳn là cũng có thể đấu với nó một trận. Hơn nữa Đại Thắng là của nhà mình, một người hàm hậu thành thật như vậy, sao có thể để hắn xảy ra chuyện gì được.



Cánh tay bị động tác thô lỗ cọ rách không biết bao nhiêu chỗ, trong lúc cuống quít sức lực trên chân cũng luôn khống chế không tốt, thềm đá cũ kỹ mốc meo bị Giản Vô Tranh đạp rớt không ít khối vỡ, nhưng vẫn cứ bò không lên.



Thời gian chỉ hơn 10 giây, trong bóng tối liền truyền đến một hồi thanh âm của bước chân kéo lê, mà tiếng kêu cứu ban nãy, sớm đã im ắng không một tiếng động.



Giản Vô Tranh lập tức ngừng động tác, không thể tin trừng mắt nhìn vào sâu bên trong nơi tối đen sâu bên trong mộ đạo, cậu biết mục tiêu kế tiếp của thứ kia chính là mình, Đại Thắng đã không còn cứu được nữa, con mẹ nó cậu liền như một đứa vô dụng để cho một người đang sống sờ sờ bị cắn chết ngay trước mặt mình, một màn máu tươi đầm đìa tưởng tượng ra trong đầu cậu, luẩn quẩn, rối rắm, Giản Vô Tranh hận không thể lập tức tiến lên cùng vật kia liều mạng một mất một còn, nhưng thân thể lại theo bản năng khắc chế xúc động trong lòng, tự động lui về phía sau.



Kỳ thật trong lòng cậu hiểu rất rõ, cho dù chính là Vương Tử Khiêm ở đây, cũng chưa chắc có thể cứu được Đại Thắng bị xác sống kéo vào mộ đạo kia. Nhưng trong lòng Giản Vô Tranh vẫn không ngừng kỳ vọng Đại Thắng còn sống, chí ít, hắn không thể chết trước mặt mình được.



"Đại Thắng!" Tuyệt vọng thấp giọng hô một tiếng, Giản Vô Tranh càng hy vọng mình có thể có bản lĩnh như Khiêm Tử, vậy ít ra cậu còn có thể đi tới báo thù cho Đại Thắng.



Mà hiện thực cuối cùng luôn tàn khốc, tiếng kéo lê lạnh lùng kia không hề đình chỉ, Đại Thắng cũng không sống dậy xuất hiện trước mặt Giản Vô Tranh. Sợ hãi chồng chất, khí tức tử vong lan tràn trong không khí, cả người run rẩy không ngừng, Giản Vô Tranh căn bản không có dũng khí chờ chủ nhân của đôi tay kia từ trong bóng tối hiện thân.



Cậu chậm rãi lui về sau hai bước, sau đó ở khoảnh khắc thứ giết chết Đại Thắng sẽ xuất hiện ở cửa mộ đạo, xoay người cực nhanh chạy về phía sau.