【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Chương 128 : Thi trấn lăng

Ngày đăng: 19:29 20/04/20


Giản Vô Tranh giữa mộ thất đen nghịt chạy khắp nơi không biết đích đến, ngọn đèn màu da cam của đèn pin mắt sói giờ phút này phảng phất như hải đăng lẻ loi trên biển, chỉ dẫn cậu chạy trốn về phía trước một khắc cũng không ngừng. Trong bóng tối truyền đến tiếng bước chân nặng nề, là thứ đã hại chết Đại Thắng vẫn đang đuổi sát không tha, tựa hồ nhất định phải đẩy cậu vào chỗ chết mới bằng lòng bỏ qua.



Mỗi một thớ thịt trên cơ thể đều gắt gao căng cứng, thần kinh sợ hãi của Giản Vô Tranh đã tới cực hạn, cậu không ngừng thở hổn hển, tim đập như đánh trống, trong đầu ù ù vang lên, nhưng vẫn không dám ngơi nghỉ dù chỉ trong chốc lát, sợ rằng dừng lại sẽ bị thứ đuổi theo phía sau siết chết. Đáy lòng, sâu bên trong não, đều tràn ngập ý nghĩ tuyệt đối không thể chết ở đây được, cứ như vậy bị bản năng con người thúc đẩy.



Trong lúc chạy trốn đủ loại ngọc khí hoặc đồ đá đặt trong mộ thất cậu đều hoàn toàn không có thời gian ngừng lại xem xét hay nghiên cứu, bước tiến trầm trọng như truy mệnh phía sau tựa như kèn hiệu của tử vong, khiến trong lòng Giản Vô Tranh phát lạnh, trên trán mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều, tay run rẩy đến ngay cả đèn pin mắt sói cũng sắp cầm không nổi nữa, cước bộ cũng bất giác chậm lại.



Sắp đến cực hạn rồi sao, trong lòng Giản Vô Tanh nghĩ, không ngăn được tiếng thở dốc ồ ồ từ trong miệng phun ra, cậu dùng sức nắm chặt đấm tay, móng đều bấm sâu vào trong thịt, dựa vào chút đau đớn ấy để khích lệ bản thân không được ngừng lại.



Một mạch chạy không biết bao xa, Giản Vô Tranh chỉ cảm thấy từ yết hầu xuống đến khoang bụng đều đau muốn chết, trong óc như sắp nổ tung, đôi mắt nóng như sắp bốc ra lửa. Quái vật kia lại tựa hồ cách cậu càng ngày càng gần, hết thảy quanh quẩn trong tai đều là tiếng bước chân của nó.



Liều mạng chuyển qua một góc ngoặt, cả người Giản Vô Tranh nhất thời như thoát lực dựa trên tường, hơi ngửa cổ, từng ngụm từng ngụm thở dốc, lúc này cậu cũng bất chấp yết hầu đau đớn bỏng rát, chỉ có thể tận lực hít thở nhiều hơn để ngừa chính mình còn chưa bị quái vật kia túm đến đã hít thở không thông mà chết trước.



Chẳng biết Khiêm Tử và Nhị ca bọn họ thế nào rồi, phải nhanh chóng cắt đuôi được thứ kia đi tìm bọn họ. Hung hăng nhéo đùi mình một cái, Giản Vô Tranh đau đến hít ngược một ngụm khí lạnh, mạnh mẽ tự trấn định lại tinh thần, tiếp tục chạy về hướng sâu bên trong hành lang.



Chẳng qua chạy chưa được vài bước, một khắc khi chân phải giẫm xuống, đối với nguy hiểm có thừa mẫn cảm so với người thường Giản Vô Tranh rõ ràng cảm thấy bên cạnh có tiếng xé gió truyền đến, sau kình phong sắc bén, mục tiêu nọ chính là mình.



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Giản Vô Tranh chỉ có thể nhịn xuống các nơi kịch liệt đau đớn đang kêu gào trên người, cường ngạnh xoay người qua, thoáng cái bổ nhào trên mặt đất, thân thể dán sát vào góc tường, cánh tay bảo vệ đầu, sau đó liền cảm giác được phần eo đột nhiên đau buốt, cảm giác mãnh liệt trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, khiến cậu không tự chủ được rên lên một tiếng.



Là mũi dùi bằng sắt xẹt qua đau đớn, hoàn hảo đã tránh thoát, nếu không lần này phỏng chừng có thể lấy mạng cậu rồi.
Quả nhiên con mẹ nó là một quái vật.



Chẳng lẽ thân là người sắp chết tâm cũng thành thật hơn sao? Vừa rồi rõ ràng mẹ nó còn sợ như gì. Trong lòng oán giận, trên tay Giản Vô Tranh cũng không chịu yên, cậu cầm đèn pin khiêu khích quét qua quét lại trên người đầu trâu quái dị.



Xác sống đầu trâu thân người nọ bộ phận đầu và mình chỉ dùng sợi xích sắt nhỏ xuyên qua nối liền cùng một chỗ, trên xích sắt dính mảng máu lớn cùng vụn thịt, phần mắt trâu đen hoàn toàn tựa hồ trong hốc mắt thứ gì cũng không có, diện mục xấu xí hung tàn làm cho người ta vừa nhìn tâm liền sinh chán ghét.



Giản Vô Tranh nhíu mày, cậu hoàn toàn nhìn không rõ nguyên lý hoạt động của quái vật kia, tựa như xây nhà nhất định phải có móng, nhà tranh nhất định phải có trụ cột vậy, ngưu đầu quái dị này đến tột cùng làm thế nào đứng thẳng đi lại hơn nữa còn giết người, cậu hiện tại một chút cũng không hiểu nổi.



Bất quá không hề gì, Giản Vô Tranh lạnh mặt nhìn quái vật kia đi về hướng cậu, trong lòng thầm nghĩ, vết thương toàn thân đều đang kích thích thần kinh não, mồ hôi lạnh đã làm nhòa hai mắt cậu, nhưng vẫn không ngăn cản được cậu quyết định đứng đây chờ đợi đối phương.



Ngưu đầu quái dị lại không biết suy nghĩ trong lòng Giản Vô Tranh, bước chân cương ngạnh như đá tảng nện trên mặt đất, sau đó trong nháy mắt, cơ quan trong hành lang đồng loạt phát ra, vô số mũi tên sắc bén uốn khúc bắn về phía thân hình cao lớn chính giữa, như con nhím cắm đầy toàn thân, rìu sắt phá núi cực lớn gào thét mà tới, thoáng cái đã tước rơi đầu trâu đáng ghét kia, cọc gỗ ghim đầy đinh sắt thô to không ngừng hạ xuống, trực tiếp đem thân người tráng kiện nọ nện thành trạng thái vặn vẹo quỷ dị.



Tiếng nổ ầm ầm không dứt bên tai, đợi đến khi cơ quan rốt cuộc đã kiệt quệ, trong hành lang dần dần khôi phục an tĩnh.



Giản Vô Tranh nhìn cảnh tưởng một mảnh hỗn độn trước mắt, lúc này mới dùng sức thở phào một hơi, nháy mắt trầm tĩnh lại. Nhất thời đau đớn toàn thân như dời non lấp biển hướng cậu kéo tới, rên rỉ một tiếng, trước mắt vốn tối tăm co quắp chuyển biến thành màu đỏ tươi mê mang.



Con bà nó trên tiễn có độc....... Trong lòng vừa xẹt qua ý nghĩ này đầu liền hoàn toàn trống rỗng, ý thức không cách nào chống cự rút khỏi thân thể, Giản Vô Tranh rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa ngã về phía trước, nhưng tại thời khắc thân thể sắp chạm đến mặt đất lại được một đôi cánh tay mạnh mẽ gắt gao kéo cậu vào khuôn ngực ấm áp vững vàng.