【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Chương 12 : Hồi ức

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Đậu xe vào bãi đỗ của tiểu khu, Giản Vô Tranh mặt không chút biểu tình trở về chỗ ở cá nhân của mình. Vào nhà rót trước cho mình một ly nước, hung hăng uống một ngụm xong, cậu nhìn ly nước trong tay lâm vào trầm tư.



Khi học lớp 11, Giản Vô Tranh liền cùng Vương Tử Khiêm phát sinh quan hệ. Hiện tại ngẫm lại, khi đó thật đúng là ngây thơ không biết gì, cái gì cũng không rõ ràng, cái gì cũng không làm rõ, cứ hồ đồ dùng phương pháp hèn hạ ép buộc Vương Tử Khiêm cùng mình lên giường.



Hơn nữa chính mình còn là người bị đặt phía dưới......



Làm thế nào thích, tại sao thích, Giản Vô Thanh đã lười suy nghĩ. Lúc bị Vương Tử Khiêm nổi cơn điên ôm lấy hung hăng xỏ xuyên qua ấy, đối phương cứ một mực hỏi không ngừng: "Tại sao.....Tại sao làm vậy.... Anh tới cùng muốn tôi làm thế nào......" Thanh âm trúc trắc nọ lại bởi kích tình mà càng lộ vẻ êm tai khiến ký ức Giản Vô Thanh hãy còn mới mẻ.



Mà cậu trong thống khổ kịch liệt chỉ có thể cắn chặt răng ôm siết đối phương, sau đó theo tiết tấu của y một lần lại một lần nói: "Lão tử thích cậu, lão tử con mẹ nó coi trọng cậu đấy......"



Mấy ngày sau đó hết thảy quả thực chính là cơn ác mộng, Giản Vô Tranh liên tục phát sốt hơn mấy ngày, không xuống giường được còn chưa tính, còn một mực trong mộng gọi tên Vương Tử Khiêm. Vẻ mặt thống khổ nọ, thanh âm bất lực nọ, người sáng suốt vừa nhìn liền biết là bị người ta ngược rồi. Quản sự trong đại viện Giản gia nói với bề trên thoáng cái đều đã vây quanh trong phòng Giản Vô Tranh, lão gia tử vừa liếc mắt nhìn liền hiểu được hết thảy, lập tức nổi giận, chỉ vào mũi Giản Tam Sinh mắng: "Mẹ nó xem ngươi mang về thứ tốt đẹp gì!"



"Con......" Giản Tam Sinh đụng phải loại tình huống này thoáng cái cũng sửng sốt, kịp phản ứng chỉ có thể chửi một tiếng má nó, sau đó liền ảo não cúi đầu rồi xông ra ngoài.



Lão thái thái Giản gia nhìn lướt qua người trong phòng, không nói gì thêm nữa, chỉ huy mấy đứa con dâu bưng nước nóng thì bưng nước nóng, đút thuốc thì đút thuốc. Lăn qua lăn lại mấy lần cuối cùng mới ổn định lại tiểu tổ tông.



Đang lúc lão gia tử mặt cau mày cố suy nghĩ chuyện này nên làm thế nào, Giản Tam Sinh liền túm người gây họa kiêm kẻ tình nghi Vương Tử Khiêm vào cửa.



Nhìn thấy tên khốn thượng cháu trai nhà mình, cơn tức này của lão gia tử lại lên không nổi, cánh tay cầm tẩu thuốc khô gầy nhưng vẫn mạnh mẽ như trước, dùng sức gõ mép bàn, trầm giọng nói: "Quỳ xuống."



Vương Tử Khiêm sống lưng thẳng tắp, thân thể rắn chắc cao gầy mà tràn ngập sức mạnh không chút nào lung lay, ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp nhìn chằm chằm ông cụ ngồi ở vị trí cao nhất kia. Mãi đến khi Giản Tam Sinh quát khẽ câu: "Khiêm Tử!" Y mới như vừa chú ý đến cái gì đó, quay đầu nhìn phía người sốt cao nằm trên giường còn đang nói sảng.



Y còn nhớ rõ cậu đã nói cái gì thích, cái gì coi trọng, y mơ hồ nghĩ đây không phải cảm tình bình thường, y cũng biết mình đã làm gì, mặc dù y là bị ép buộc, nhưng y sẽ không trốn tránh, tựa như lần đầu tiên trước khi xuống đất đã nói với Giản Tam Sinh: "Nhị gia đã cứu tôi một mạng, tôi dùng cả đời mình để trả."



Vương Tử Khiêm như nghĩ tới điều gì đó, lại quay đầu liếc mắt nhìn lại lão gia tử, sau đó không nói hai lời quỳ xuống.
Không có biện pháp, ai bảo tiểu tổ tông trong nhà này trừng phạt không được, mắng không xong, ầm ĩ thì ầm ĩ bất quá......



Vì vậy chuyện Giản Vô Tranh và Vương Tử Khiêm liền được Giản gia bí mật công nhận. Bởi vì nhắc tới cũng chỉ có thể xem như tiểu tổ tông nhà mình dụ dỗ Vương Tử Khiêm hoàn toàn không hiểu sự đời.



Một người tự nguyện, một người hoàn toàn không hiểu tình lý nam nữ, thế này bảo người ta nói sao đây?



Buông cái ly trong tay, Giản Vô Tranh nhếch nhếch khóe môi, cậu còn nhớ rõ sau đó Nhị ca mỗi lần trên tiệc rượu ba huynh đệ đều hậm hực nói với mình sớm biết thế đã sớm tìm cho thằng nhóc Khiêm một nữ nhân, cũng khỏi phải để cậu ta sớm như vậy đã trở thành người của em, đều phải trách ta trách ta a......



Bất quá



Giản tam gia.......



Ha, cậu ta học theo ai đây.



Lần này trở về nhất định không thể thả cậu ta cùng Nhị ca lăn lộn nữa, việc này con mẹ nó, đều chỉnh không ra hình người nữa rồi.



Đang suy nghĩ làm sao tìm được cớ lưu người lại, chuông cửa đinh đoong đột ngột vang lên.



Đi qua mở cửa, nhìn thấy người tới cửa, Giản Vô Tranh sửng sốt: "Nhị tẩu?" Anh thật không ngờ lúc này tìm đến anh cư nhiên là vợ của Nhị ca nhà mình.



"Vô Tranh." Lục Tuyết Tình hai tay mang theo một túi nhỏ màu lam, tóc quăn nhuộm thành màu hạt dẻ xõa tới thắt lưng, một thân áo váy màu trắng làm tôn thêm cả người điềm đạm nho nhã lại xinh đẹp. Đôi mắt xinh đẹp như sao kia bất lực nhìn Giản Vô Tranh, muốn nói lại thôi.



Giản Vô Tranh nhìn thấy bộ dáng của Nhị tẩu, lập tức hiểu được đối phương có chuyện quan trọng muốn nói, vội vàng lách người, để đối phương tiến vào cửa rồi nói.