【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Chương 129 : Hội hợp

Ngày đăng: 19:29 20/04/20


".......Thứ đó là thi thủ lăng, có nơi còn gọi là thi trấn lăng. Tương truyền thủ hạ Tấn Văn Công có một viên đại tướng tên là Nhung Huy, phụng mệnh tiêu diệt bình loạn ở các nơi trong nước, kỳ thật ngay lúc đó Tấn quốc có thể có nạn thổ phỉ gì, nói trắng ra là đi đào mộ. Nhung Huy giúp Tấn Văn Công trộm mộ kia, bản thân cũng không phải người thành thật gì, mỗi lần đào ra huyệt người nào, hắn đều tự mình đi vào trước mò một khoản, sau đó mới gọi tiểu binh thủ hạ đi vào vơ vét. Lại không ngờ rằng cuối cùng thua bởi chút lợi nhỏ tiện nghi ấy, bị thi thủ lăng trong mộ gặm hết một nửa thân thể, nửa người còn sót lại ấy ném ở cửa đạo động, đám tiểu binh thấy Tướng quân nhà mình trên xương cốt lõa lồ còn dính vụn thịt, chết bất đắc kỳ tử trước mắt bọn chúng, hiển nhiên cũng không dám chạm vào cái đấu đó nữa."



"Đệt, Nhung Huy kia dầu gì cũng là một tướng quân đấy, làm sao cứ như vậy bị gặm mất một nửa? Thi thủ lăng kia thật sự lợi hại như vậy?!"



"Dĩ nhiên....... Kỳ thật Nhị gia ta cũng là lần đầu nhìn thấy thứ này, thật con mẹ nó không biết trong đầu cổ nhân này cả ngày suy nghĩ đến gì, cư nhiên làm ra loại vật này. Hoàn hảo lần này Vô Tranh mạng lớn, nói cách khác........Haiz!"



"Đúng vậy, Đại Thắng mẹ nó cũng chết trong tay thứ kia, Tiểu Tam gia lại tự mình giết chết được nó, phải nói Tiểu Tam gia chúng ta đây đầu óc dùng rất tốt!"



"Bình thường chỉ nghe nói lão đại lão nhị nhà họ Giản đều là nhân vật khó lường, tôi thấy lão tam này cũng không thể xem thường đâu nha."



Ý thức Giản Vô Tranh dần dần hồi phục, giữa mông lung chợt nghe được Nhị ca nhà mình lại đang cùng đám thủ hạ kia nhàm chán cãi cọ, trong cách nói hiển nhiên là lo lắng và bất mãn cho Tam đệ nhà anh rồi.



Đệt, ông chú đó bất mãn cái lông, Giản Vô Tranh trong lòng thầm mắng một tiếng, bị thương đổ máu đều là cậu có đúng không, hơn nữa trên tiễn nọ còn có con mẹ nó độc.......



Hửm? Trúng độc....... Giản Vô Tranh cau mày nhẹ nắm đấm tay một chút, lập tức cảm thấy có người gắt gao cầm lại tay cậu. Trên người truyền đến cảm giác ấm áp an tâm, là Khiêm Tử? Nỗ lực xê dịch thân thể một chút, đúng rồi, Giản Vô Tranh càng thêm khẳng định, hiện tại ôm cậu nhất định là Vương Tử Khiêm.



"Khiêm Tử, làm sao vậy? Vô Tranh tỉnh dậy?" Phát hiện Vương Tử Khiêm đối diện đang ôm Tam đệ mặc dù như trước bộ dáng mặt không chút biểu cảm, nhưng tay lại đột nhiên gắt gao đan vào tay Giản Vô Tranh, Giản Tam Sinh không nhịn được nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, nhíu mày hỏi.



Vương Tử Khiêm nhìn thoáng qua Giản Tam Sinh, gật đầu, cái gì cũng không nói, lại cúi đầu nhìn người trong lòng.


Giữa mộ thất tối đen, tiếng thở dốc trầm trọng nọ như trước không hề đình chỉ, Giản Tam Sinh mang người đi tới cửa mộ thất, mọi người liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu, liền ra vẻ đồng loạt vọt vào.



Sau vài giây, bên trong mộ thất cách đó không xa nháy mắt vang lên vài tiếng kêu sợ hãi, giữa hỗn loạn, thanh âm súng máy bắn phá cùng thứ gì đó rít gào trộn lẫn trong tiếng rống giận dữ của mọi người, nhất thời không dứt bên tai.



"Lôi Tử cẩn thận!!" Là Hoắc Tam Nhi kêu to.



"Nhị gia đừng qua đó!" Tiếng la của Ngũ Lôi khiến trong lòng Giản Vô Tranh cả kinh.



"Anh Thịnh bên kia là sông!" Thanh âm này có vẻ là Triệu Lỗi, nhưng mà, sông? Xảy ra chuyện gì, nơi này làm thế nào lại có sông......Tâm trạng trầm xuống, Giản Vô Tranh nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng.



"Đệt! Đây mẹ nó là thứ gì!" Là Nhị ca! Thầm kêu một tiếng không ổn, Giản Vô Tranh không nhịn được vội vàng muốn biết Giản Tam Sinh rốt cuộc đã nhìn thấy gì, mà lại phát ra loại thanh âm giống kêu thảm thiết này.



Không đợi cậu giãy giụa đứng dậy, Vương Tử Khiêm ở một bên đã xoay người đè xuống thân thể đã chống dậy một nửa của cậu, hơi nhíu mày rõ ràng biểu đạt sự lo lắng của y.



Giản Vô Tranh không khỏi có chút ganh tị, cậu biết Khiêm Tử đang lo lắng cho Nhị ca, Giản Tam Sinh đối với tên đầu gỗ này mà nói, giống như phụ mẫu tái sinh vậy, là ân nhân ban mệnh cho.



Vương Tử Khiêm cởi áo khoác trên người ra choàng cho Giản Vô Tranh, tiếp theo rút ra Thái A kiếm cắt ngang lòng bàn tay mình, để cho thân kiếm tràn ngập lệ khí nhuộm đầy máu tươi. Sau đó ở quanh người Giản Vô Tranh vẽ một vòng, đem cổ kiếm cắm phía trên vòng máu nọ, nói: "Đợi ở đây không được cử động, đừng rời khỏi thanh kiếm này sẽ không sao cả."



Nói xong, không để ý ánh mắt lo lắng của Giản Vô Tranh, rảo bước chạy về hướng mộ thất chỗ đám người Nhị gia.