【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Chương 130 : Ảo giác quấn thân

Ngày đăng: 19:29 20/04/20


Giản Vô Tranh đứng ngồi không yên đợi trong vòng Vương Tử Khiêm dùng máu vẽ, liên tục chiếu đèn pin vào cửa gian mộ thất nọ, hy vọng giây tiếp theo có thể nhìn thấy Khiêm Tử mang người bình yên vô sự xuất hiện. Nhưng hiện thực luôn phá tan ảo tưởng tươi đẹp của cậu, từ sau khi Vương Tử Khiêm đi vào, thì không hề có tin tức gì nữa, trong tai chỉ nghe thấy tiếng quát to càng ngày càng kỳ quái của những người khác, lại nghe không được thanh âm nào của Khiêm Tử.



Chẳng lẽ Khiêm Tử cũng gặp bất trắc trong đó rồi?!



Loại suy nghĩ bất an này như mây đen bao phủ trong lòng Giản Vô Tranh, khiến cậu càng thêm khó có thể ức chế nôn nóng trong lòng, mặc dù Khiêm Tử thân thủ cường hãn, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ không vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn...... Nếu thật sự như vậy, bây giờ có thể cứu bọn họ cũng chỉ còn có mình.



"Trời ơi anh Khôn anh não tàn rồi hả! Sao tùy tiện nhặt thứ trên mặt đất lên ăn nha, trong túi không phải có bánh nén sao?!"



"Ôi ôi, mọi người mau nhìn, bên kia có mấy vò rượu kìa, rượu Ngọa Tào của Tây Chu? Thứ đó còn có thể uống không?"



"Đệt! Khủng long! Một con nhỏ như vậy, bắt lấy nó bắt lấy nó, đừng để nó chạy thoát!"



"Phát tài rồi! Đem đám này lấy về hết, anh em ta nửa đời sau vinh hoa phú quý nha!!"



Trong mộ thất cách đó không xa tiếng kêu kinh hãi vang lên không dứt, nội dung lại càng thêm thiên kỳ bách quái, ly kỳ rối rắm. Giản Vô Tranh càng nghe càng cảm thấy bọn họ như người đang uống say phát điên, nói năng loạn bậy không hiểu gì cả.



"Tiểu Tình?!! Tại sao em lại ở chỗ này?!" Mãi đến khi lại nghe thấy tiếng rú của Nhị ca, Giản Vô Tranh rốt cuộc nhịn không được nữa, chịu đựng toàn thân đau đớn chậm rãi đứng dậy.



Nhị tẩu làm sao xuất hiện ở loại địa phương này được? Trong lòng Giản Vô Tranh kinh ngạc nghi ngờ, trên phương diện lý luận mà nói đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, Nhị tẩu chỉ là một nữ nhân ôn nhu hiền thục, cũng không phải đại BOSS gì đó, tại sao có thể từ Bắc Kinh hơn ngàn dặm thoáng cái chạy đến đây, còn xuất hiện ở phía trước bọn họ? Nhưng nghe ngữ khí của Nhị ca, lại không giống đang giả vờ......



Giản Vô Tranh nghĩ đi nghĩ lại, sau khi nhíu mày đắn đo rất nhiều phương diện, cho rằng chỉ có một loại khả năng.




"Làm gì......" Giản Vô Tranh hơi sửng sốt, sau đó sực tỉnh lại: "Không lấy!"



"Tôi muốn nhìn anh." Vẫn như cũ là thanh âm trầm thấp, cũng không tự chủ được mà lộ ra ôn nhu.



"Dẹp đi, nhìn cái đầu cậu!" Cậy mạnh mắng một câu, Giản Vô Tranh vô thức xê dịch thân thể về phía sau, chợt nghe người dưới thân kêu rên một tiếng.



"Vô Tranh." Vương Tử Khiêm một tay đỡ lấy thắt lưng Giản Vô Tranh, ngăn cản cậu lộn xộn, khi mở miệng lần nữa trong thanh âm đã có chút khàn khàn và trêu tức: "Nếu anh còn không xuống tôi sẽ ngay tại chỗ này ôm anh đó......"



Giản Vô Tranh vừa nghe thấy, vội vàng như giẫm phải nhím mà nhảy dựng lên, vọt đến địa phương cách xa Vương Tử Khiêm hai thước, cẩn thận nhìn y.



Một tay chống đất, Vương Tử Khiêm chậm rãi đứng dậy, có thâm ý khác nhìn Giản Vô Tranh một chút, sau đó chuyển hướng hai điểm sáng chói mắt trước đó đã mê hoặc y, trong hai đồng tử đỏ tươi huyết quang thoáng chốc tăng vọt, trên gương mặt lạnh lùng trong nháy mắt đó bò lên một tầng lôi văn quỷ dị.



"Khiêm Tử, không thể nhìn......" Còn chưa hô xong, động tác kế tiếp của Vương Tử Khiêm liền lấp kín tất cả lời Giản Vô Tranh còn chưa nói ra khỏi miệng.



Chỉ thấy Vương Tử Khiêm rút ra súng trường bắn tỉa trên người, híp mắt lại, tính chuẩn khoảng cách, thoáng nâng thân súng lên, nhắm ngay vị trí phía trên hai điểm hồng quang kia một chút, sau đó lập tức bắn liên tục hai phát, viên đạn xuyên thấu qua đám người Giản Tam Sinh hỗn loạn trong mộ thất, hoàn mỹ trúng mục tiêu.



Trong bóng tối chỉ nghe hai tiếng giòn vang của ngọc khí vỡ rơi xuống đất, quang mang hút hồn người trong nháy mắt liền biến mất vô tung, mà đám người Giản Tam Sinh cũng vì ánh sáng nọ biến mất chậm rãi bình tĩnh lại.



"Con mẹ nó chuyện gì đã xảy ra......" Sau một hồi lặng im, Giản Tam Sinh tỉnh táo lại đầu tiên không nhịn được đỡ trán bối rối nói.