【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Chương 13 : Công việc ngầm

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Mọi người đều biết Trung Quốc là một quốc gia cổ có mấy ngàn năm văn minh lịch sử, giữa dòng lịch sử trải dài đó, chậm rãi diễn sinh ra quốc gia. Mà từ khi quốc gia xuất hiện, các triều đại đế vương chết đi, có táng đều táng ở phụ cận đô thành, cũng có dời về nguyên quán mai táng, tỷ như Chu Nguyên.



Lăng mộ đế vương cổ đại chiếm phạm vi rộng, kích thước kiến trúc to lớn, đều đã đạt tới trình độ kinh người.



Các triều đại đế vương sở dĩ không tiếc vận dụng lượng lớn sức người sức của, đối với lăng mộ của mình tiến hành tu kiến, đó là vì bọn họ đều xem việc xây dựng lăng mộ liên quan đến đại sự vận mệnh quốc gia hưng suy cùng việc kéo dài vương triều đời sau. Cơ hồ tất cả lăng mộ đế vương đều đại biểu cho trình độ kiến trúc và trình độ văn hóa cấp cao nhất ở thời đại đó.



Nhất là tuẫn táng phẩm trong lăng mộ là không thể thiếu, chúng nó đều là thứ có giá trị nhất thịnh hành nhất thời đó, thậm chí còn có một ít được chế tác đặc biệt để tuẫn táng. (Tiêu: tuẫn táng là vật phẩm chôn theo)



Mà bắt đầu từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế cho tới quốc gia có chế độ phong kiến cuối cùng triều mạt Thanh cùng vương triều Hồng Hiến giai đoạn đầu Dân Quốc do Viên Thế Khải thành lập cùng chính quyền Khang Đức do Phổ Nghi thành lập đã kết thúc trong khoảng gần sáu ngàn năm, các triều đại vương triều trung ương cùng vương triều trung ương lệ thuộc bên ngoài tổng cộng 1522 vị đế vương, lăng mộ của bọn họ trải rộng trong những vùng núi non xanh ngút ngàn của Trung Quốc. Do đó trực tiếp dẫn đến việc Trung Quốc từ xưa đến nay sự nghiệp trộm mộ không ngừng tràn lan.



Việc này...... Giản Vô Tranh đều vô cùng hiểu rõ.



Nhưng cậu không rõ chính là, việc này bình thường nghe được đều cảm thấy là chuyện vô cùng nhàm chán, như thế nào lại có quan hệ với gia tộc mình.



Giản Vô Tranh hỏi lần thứ 31: "Nhị tẩu, chị xác định chị không lừa em chứ?"



Lục Tuyết Tình hai tay nắm chặt bao màu thủy lam, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng, nước mắt cũng sắp tuôn ra: "Chị làm sao có thể lừa em! Em có thể trực tiếp đi hỏi lão gia tử nhà chúng ta sau lưng rốt cuộc làm sinh ý gì. Chị thật sự không hề quan tâm, hôm nay đem việc này nói hết cho em, sau đó cho dù ông cụ có dùng gia pháp xử trí chị cũng không sao cả, nhưng mà.......Nhưng mà Nhị ca em......"



Nhìn chị dâu nhà mình nước mắt trong suốt đã tràn ra hốc mắt, Giản Vô Tranh sau một thoáng sửng sốt vội vàng đứng dậy từ trên bàn trà rút ra tờ giấy ăn đưa tận tay đối phương.



Lục Tuyết Tình thấp giọng nói cám ơn, sau đó một bên lau nước mắt, một bên đứt quãng nói: "Em không biết, tối qua Nhị ca em khi về nhà bộ dáng liền có chút quái, lúc ấy chị không để ý lắm, tưởng rằng là đụng phải việc gì khó giải quyết, dù sao loại địa phương như cổ mộ này một người phụ nữ như chị làm sao có thể hiểu biết gì nhiều......Thế nhưng, thế nhưng buổi tối lúc lên giường, chị liền phát hiện, cánh tay phải anh ấy......"



Lục Tuyết Tình từ trên cánh tay mình khoa chân múa tay một chút, ngón tay tinh tế trắng noãn qua lại miêu tả một hình dạng lớn nhỏ: "Một khối màu đen lớn xấp xỉ thế này, nói là vết máu bầm, nhưng nhìn thật sự không giống. Chị liền hỏi anh ấy có phải ở trong mộ để cho thứ gì đó làm ra thế này không, anh ấy lầu bà lầu bầu hồi lâu cũng không giải thích rõ, chốc chốc thì nói là không cẩn thận khua phải, chốc chốc lại nói là quẹt ở đâu đó......"



Mắt thấy chị dâu mình có chiều hướng càng khóc càng dữ dội, Giản Vô Tranh cẩn thận hỏi: "Vậy rốt cuộc là làm thế nào mà có?"



"Chính là bị thứ gì đó bên trong mộ cào!" Lục Tuyết Tình kích động hẳn lên, túi LV mấy vạn tệ trên tay đều sắp bị chị ấy cào đến nát vụn, "Một khối đen lớn như vậy, vừa nhìn đã thấy tà tính, làm không tốt sẽ mang vào mình bệnh nè tai nè......Em nói xem, anh ấy sao không chịu cẩn thận một chút vậy chứ, việc này vạn nhất nảy sinh cái gì nguy hiểm, chị...... Hu hu......"



Lúc này Giản Vô Tranh hiểu rõ rồi, chị dâu đây là lo lắng cho sự an toàn của sinh mệnh Nhị ca đây mà.



Nhìn Lục Tuyết Tình như vậy, Giản Vô Tranh biết chị cũng không nói dối, nói cách khác, mấy lão nhà họ Giản, sinh ý ngầm quả thực là phát tài từ người chết?



Trước bỏ qua Nhị ca không nói, Khiêm Tử một thân thương tích như vậy, thấy thế nào cũng không giống tai nạn xe gây ra, lại nói nếu thật sự xảy ra tai nạn xe ở Lạc Dương, sao lại phải xa xôi chạy đến Bắc Kinh nằm viện......
Trong bụng Giản Vô Tranh cười thầm, nếu không phải cậu hiểu rõ người kia từ trong xương cốt, khẳng định sẽ nhìn đoán không ra tình tự hỗn loạn trên khuôn mặt không chút biểu cảm này.



Suy nghĩ, Giản Vô Tranh mạnh đẩy ngã đối phương đặt dưới thân, sau đó từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đang lộ ra biểu tình kinh ngạc rõ ràng kia.



"Khiêm Tử, cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu cùng Nhị ca ở Lạc Dương tới cùng đã làm việc gì." Híp mắt lại, Giản Vô Tranh nhẹ nhàng bóp trụ cổ Vương Tử Khiêm, hung hăng uy hiếp: "Không nói tôi liền bóp chết cậu."



Nằm dưới thân Giản Vô Tranh, Vương Tử Khiêm nhếch nhếch miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng lại không rên một tiếng tựa đầu sang một bên, trong lòng y hiểu rõ đối phương căn bản sẽ không nỡ làm gì mình.



Nhìn thấy bộ dáng cái gì cũng không sao cả của Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh cảm thấy mình đặc biệt có xu hướng bộc phát, sau đó cậu đột nhiên nghĩ đến, trên người tên chết tiệt này còn thương tích, mà lại còn không nhẹ.......



"Cậu là đồ chết tiệt." Giản Vô Tranh thả nhẹ lực đạo, trong giọng nói lại tăng thêm phần cáu tiết: "Bảo cậu nói một câu nói thật khó như vậy sao?! Cậu con mẹ nó đi theo Giản Tam Sinh ở bên ngoài lăn lộn nửa năm cũng không trở về, khi về rồi thì cho tôi thấy bộ dáng thế này đây, nói cái gì tai nạn xe, đến bây giờ còn muốn tiếp tục gạt tôi?"



Nghe thấy lời Giản Vô Tranh nói, Vương Tử Khiêm chậm rãi chuyển đầu sang, trầm giọng nói: "Tam gia."



Thái dương Giản Vô Tranh nổi gân xanh, mặt lộ vẻ dữ tợn.



"...... Vô Tranh." Phát hiện tình huống không ổn bạn Tiểu Khiêm nhanh chóng làm ra khuôn mặt không chút biểu cảm sửa lỗi, đợi đối phương hơi bình ổn rồi mới tiếp tục nói: "Anh cũng đã biết, chuyện đảo đấu."



(Bánh Tiêu: từ "đảo đấu" này là xuất phát từ việc trước đây những ngôi mộ thường có hình như kim tự tháp giống cái đấu, đảo đấu nghĩa là lật ngược cái đấu lại, nên được dùng để chỉ mở mộ ra => đào mộ!:D)



Giản Vô Tranh tức giận hùng hổ trừng mắt: "Cậu nghĩ sao."



"Là nhị tẩu nói."



"Ừ."



"......"



Trong lúc nhất thời, hai người liền nhìn nhau, ai cũng không nói lời nào. Nếu đều đã hiểu rõ, vậy còn gì để nói nữa đâu?



Giản Vô Tranh thở dài, nhìn đôi mắt đen nhánh mang theo bất an của Vương Tử Khiêm, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng đem môi đè lên môi đối phương.....