[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 103 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


“Đột nhiên biến mất tăm? Có ý gì?” Tôi thoáng sửng sốt, lập tức nhíu mày hỏi: “Hai người đang sống sao có thể đột nhiên biến mất, có phải bị Ôn Văn...”



Đường Ninh nghe vậy cắt ngang suy đoán của tôi, khoát tay nói: “Ôn Văn còn chưa có bản lãnh có thể đồng thời giết chết hai người kia đâu, tôi nói không thấy này chính là nghĩa đen, hai người kia là biến mất vào không khí đó.”



Căn cứ vào cách nói của Đường Ninh, họ khi ấy phát hiện một nơi khá quỷ dị, bốn phía toàn bộ là đá trong suốt như thủy tinh, xuyên qua đá có thể thấy phía trước có cánh cửa sắt thật lớn, nhưng quái là quái ở chỗ vô luận dùng phương pháp gì cũng không tới được cánh cửa sắt kia.



Đá trong suốt bốn phía giống như vật sống, chung quy có thể khiến họ cùng cánh cửa sắt bảo trì khoảng cách nhất định, mà càng đi vào trong đá kia, suy nghĩ của mọi người lại càng hỗn loạn, bốn phương tám hướng đều có thể thấy bóng mình phản chiếu trong đá, hơi chút lơ là sẽ bị nhầm ngay.



Càng về sau, cơ hồ tất cả mọi người đều xuất hiện trạng thái ảo giác cùng loại, thậm chí có người nhìn thấy mình trong đá trong suốt lộ ra nụ cười quái dị khác hoàn toàn khi bình thường, nụ cười kia xấu xí dữ tợn, phảng phất như đang cười nhạo những kẻ ngu ngơ họ.



Vừa lúc đó, Sở Vấn Thiên đột nhiên đưa ra đề nghị chia nhau hành động, Đường Ninh đương nhiên không đồng ý, người cô ta mang theo đều chưa quen thuộc nơi này, lúc này chia nhau đi chắc chắn là đưa họ đi tìm chết.



Đường Ninh không đồng ý, Sở Vấn Thiên cũng không nói gì thêm, bởi vì ông ta cho rằng Đường Ninh là Ôn Văn, luôn để cho cô ta vài phần mặt mũi.



Ai ngờ sau đó lại xảy ra những tình huống càng không cách nào dùng lời lẽ bình thường nói rõ được, khi họ còn đang phiền não làm sao tới được cánh cửa sắt kia, trong đá trong suốt chung quanh lại không hề phản chiếu bóng họ nữa, mà xuất hiện một nhóm người quần áo kỳ dị khác.




Một đường về sau, ba chúng tôi cũng không mở miệng nói chuyện nữa, tiểu hắc miêu nằm trên vai Đao Phong, đôi tròng mắt kia dưới ánh đèn pin hiện ra vẻ sáng bóng yêu dị, mà Đao Phong thì một mực yên lặng đi về phía trước, lạnh lùng khác với bình thường khiến tôi hoàn toàn không cách nào thích ứng.



Tôi biết cậu ấy vẫn để ý tới chuyện tôi trước đó chưa kể cho cậu ấy, nhưng con người chính là như vậy, một khi vấn đề xảy ra trên người mình, sẽ không muốn đi nói khắp nơi cho người khác, loại chuyện bất lão bất tử hoang đường vô lý này, tôi thật sự không muốn nói cho Đao Phong, tôi không biết cậu ấy sẽ nhìn tôi thế nào, càng không biết mình bây giờ nên cư xử với bản thân ra sao.



Nói trắng ra là, tôi bây giờ căn bản không giống một người bình thường, tôi trải qua tất cả những chuyện này, cũng không phải chuyện gì vẻ vang, hơn nữa dưới tình huống như vậy, tôi phải làm sao kể cho cậu ấy biết tôi đã bất lão bất tử? Chẳng lẽ phải nắm tay cậu ấy khóc kể “Ông đây biến thành quái vật không chết được rồi, không tin cậu đâm tôi một dao thử xem”?



Loại chuyện này tôi căn bản làm không được, tôi càng tình nguyện sau khi giải quyết tất cả chuyện này trở về Bắc Kinh, dưới tình huống an toàn chậm rãi nói cho cậu ấy biết tất cả.



Cho nên bây giờ còn chưa đến lúc đó, cho dù Đao Phong có không vui, tôi cũng giải quyết đại sự liên quan đến an bình của mấy nhà trước, huống chi, nếu lời Ôn Văn nói đều là sự thật, vậy giải quyết xong việc này, trạng thái bất lão bất tử của tôi cũng sẽ bị giải trừ, loại thêm chuyện phiền, tôi không muốn làm.



Từ điểm này, tôi liền quay đầu nhìn Đao Phong đi bên cạnh, vừa định mở miệng nói vài câu giảm bớt bầu không khí, lại đột nhiên bị cậu ấy cầm cổ tay.



“Chờ một chút.” Đao Phong không thèm nhìn tới tôi, hạ giọng nói: “Trước đừng qua đó, phía trước có điểm là lạ.”