[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 104 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Trong lòng tôi đang rối rắm về Đao Phong và việc bất lão bất tử, hoàn toàn không chú ý tới tình hình phía trước, lúc này nghe Đao Phong nhắc nhở, không khỏi yên lặng lắng nghe, quả nhiên nghe được phía trước truyền đến một tràn âm thanh cự thạch trượt đi, tựa hồ cơ quan nào đó trong cổ mộ này đang vận chuyển.



Tôi một mặt tiếp tục quan sát tình hình phía trước, một mặt gật đầu nói: “Quả thực có chuyện, nhưng dừng ở đây cũng không phải biện pháp, cứ đi về phía trước thôi.”



Đao Phong “ừ” một tiếng, dìu Đường Ninh tiếp tục đi, tôi nhìn cậu ấy, đột nhiên túm lấy cánh tay cậu ấy, ra dấu, sau đó thay đổi vị trí với cậu ấy, mình nắm đèn pin đi trước dẫn đường.



Đao Phong có chút kinh ngạc, nhưng cũng không ngăn cản tôi, dưới loại tình huống này, cậu ấy mang theo Đường Ninh quả thật rất bất tiện.



Đi khoảng hai phút sau, tôi phát hiện không gian trong thạch động này càng lúc càng lớn, loại thanh âm đinh tai nhức óc này cũng càng ngày càng rõ ràng, ngoại trừ nó ra, trên vách đá hai bên còn có vài bệ đá nhô ra, trên mỗi bệ đá đều đặt thứ gì đó như quan tài.



Những quan tài này nhìn không ra chất liệu gì, đen tuyền một khối, xa chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ một cái bóng, gần đưa tay là có thể đến, không biết dùng làm gì. Song chúng tôi bây giờ không có thời gian nghiên cứu thứ này, chỉ có thể vội vã lướt qua, lúc này sớm tìm được các chú là tốt nhất.



Trong tai thanh âm ầm vang càng thêm dồn dập, tim chúng tôi cũng thót lên, bước chân ba người đều tự giác nhanh hơn, chỉ hy vọng trước khi sự việc thật sự phát sinh sẽ tìm được những người khác, còn có Ôn Văn tùy thời có khả năng làm chuyện xấu kia.



Trong lòng tôi lo lắng, dưới chân liền không tránh được mất đi chừng mực, không chú ý tới bức tường đổ phía trước, suýt nữa ngã cắm đầu.



Đao Phong kịp thời kéo tôi lại, tôi nửa ngồi dưới đất lau mồ hôi lạnh, một chân còn mắc bên mép bức tường đổ.



“Xảy ra chuyện gì.” Tôi thở phì phò, chiếu đèn pin xuống dưới, hỏi: “Sao không có đường nữa?”



Đường Ninh thấy thế bảo tôi sang một bên, mình thì ngồi xổm bên mép nhìn xuống, sau đó chỉ vào mấy bậc thang bên dưới nói: “Nơi này có thềm đá, có thể đi xuống được, chúng ta tốt nhất xuống xem một chút, tiếng động kia chỉ sợ cũng ở phía dưới.”



Tôi theo hướng cô ta chỉ nhìn một chút, xác định cô ta nói đúng, lấy ra dây thừng tiện lợi nói: “Vậy đừng trì hoãn nữa, tôi xuống trước, nếu không thành vấn đề sẽ gọi mọi người.



Trong thạch động này đá lởm chởm quái thạch đông đúc, tôi tùy tiện tìm một khối đá lớn chắc chắn cầm dây thừng cố định xong, sau đó cầm lấy sợi dậy trượt xuống dưới.



Có thềm đá khiếm khuyết này hỗ trợ, đi xuống cũng không phải việc khó, chỉ chốc lát chân tôi đã đạp tới mặt đất.




Vì vậy tôi ra hiệu với Rio, ý bảo gã sang đây bắn quan tài này một phát.



Rio cực kỳ nghe lời bò lên, dưới sự chỉ huy của tôi giơ tay lên một chút, bắn toác một góc quan tài kia, lập tức giống như cơ quan, quan tài “lộp bộp” một tiếng chìm xuống dưới nửa đoạn.



Chúng tôi đều im lặng duy trì tư thế bất động, chờ xem kế tiếp sẽ xuất hiện cái gì.



Tiếng cơ quan bốn phía ầm ầm vận chuyển càng lúc càng lớn, trong lòng chúng tôi cũng càng ngày càng cuống cuồng, không biết qua bao lâu, chú đột nhiên giật mình, thấp giọng hỏi: “Các cậu ngửi xem, đây là mùi gì?”



Chị Tuyền ôm súng cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía, nghe vậy nhíu mày nói: “Hình như là...mùi tanh?”



Hạng Văn che miệng lại, thì thầm nói: “Có chút buồn nôn...”



Đao Phong cầm đèn pin chiếu quanh bốn phía, lẳng lặng quan sát chốc lát đột nhiên vội la lên: “Mọi người nhìn trên mặt đất xem.”



Chú nghe được Đao Phong nói vội vàng nhìn sang bên cạnh, liền phát hiện rất nhiều chất lỏng sềnh sệch chẳng biết từ đâu tuôn ra, đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lan tràn về phía chúng tôi.



Trong lòng tôi cảm thấy không ổn trực tiếp nhảy dựng lên, ma xui quỷ khiến từ trong túi lấy ra một cây pháo lạnh ném về hướng chất lỏng này, liền thấy pháo lạnh vừa rơi xuống đất đã bị vây lấy, nháy mắt hòa tan giữa chất lỏng.



Một luồng khí lạnh dâng lên sau lưng, tôi chợt nhìn về phía đám chú vẫn đang đứng bên cạnh quái đỉnh.



Chú ngẩng đầu nhìn vị trí của ba chúng tôi, thầm mắng một tiếng mẹ, nhanh chóng phất tay nói: “Mau, nhanh leo lên! Chất lỏng này không thể đụng vào!”



Hạng Văn là người cuối cùng bị túm lên, chúng tôi bị vây ngồi bên mép đỉnh, suy tư nên làm gì tiếp đây.



Chị Tuyền trừng mắt nhìn chất lỏng phía dưới càng chảy càng nhiều, không biết đang nghĩ gì, khi tôi chuẩn bị vứt thêm một thứ kiên cố hơn xuống xem sao, chị đột nhiên vỗ tay nói: “Tôi nhớ ra rồi! Mùi này...Đây là huyết thủy đó!”