[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 105 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


“Huyết thủy?” Tôi nhíu mày, thấp giọng nói: “Chất lỏng có sức ăn mòn mạnh như vậy, sợ rằng không chỉ đơn giản là huyết thủy, song mặc kệ nó rốt cuộc là thủy gì, chúng ta cũng không thể ở đây lâu.”



“Đúng vậy, chúng ta bây giờ đã bị vây ở đây, nếu muốn thoát thân...” Chú nói rồi cúi đầu nhìn về phía quan tài nhỏ quỷ dị trong đỉnh kia, thở dài nói: “Xem ra chỉ có thể ra tay từ quan tài này.”



Sau khi chú nói xong Đao Phong đảo mắt nhìn bốn phía, thấy huyết thủy này đã vây quanh tám chân của cái đỉnh cổ quái này, hơn nữa có xu hướng dần dần dâng lên, liền không hề do dự, nhảy vào trong đỉnh, vững vàng rơi bên cạnh quan tài nọ.



Sau khi Đao Phong hành động tôi cũng nhảy theo xuống, chú và mọi người ở trên giơ đèn pin chiếu sáng cho chúng tôi, nhìn hai chúng tôi chậm rãi đẩy nắp quan tài thể tích không lớn lại dị thường nặng nề ra.



Trong khoảnh khắc nắp quan tài mở ra, trong đầu tôi hiện lên một ít hình ảnh mơ hồ, có bóng người, cũng có cảnh tượng tương tự trước mắt.



Tôi thoáng sửng sốt, lập tức lắc đầu, nhận đèn pin chị Tuyền đưa qua, cẩn thận nhìn vào quan tài, lúc này mới nhìn ra trong quan tài không ngờ là một đứa bé, song nói là đứa bé, thực tế cũng chỉ còn lại một bộ xương khô, mà khiến tôi cảm thấy kinh ngạc chính là, hai bên bộ xương của đứa trẻ này ấy vậy mà có tám cái xương tay.



“Đây...” tôi dùng mu bàn tay chà mặt, chần chừ nói: “Đây là người sao...Thấy thế nào cũng giống như côn trùng vậy.”



Đao Phong liếc nhìn tôi, lại ngồi xổm xuống kiểm tra bộ hài cốt hình dạng đáng sợ kia.



Những người khác sau khi chúng tôi đẩy nắp quan tài thì lục tục đi xuống, lúc này nhìn thấy bộ xương trẻ em kia, cũng đều tỏ vẻ kinh thán.



Chú im lặng mang găng tay, bắt đầu cẩn thận cầm xem chỗ xương kỳ quái kia, chị Tuyền ở bên cạnh nhìn lòng thầm sợ hãi gật đầu nói: “Quả thật giống như côn trùng, làm sao có thể có người lớn lên thành như vậy, không biết còn tưởng là đột biến gien.”



Không phải tôi và chị Tuyền không tôn trọng người chết, mà là bộ xương này thật sự quá kỳ lạ, tám cánh tay dài nhỏ u tối khớp xương nhô ra, tản mác hai bên cơ thể trẻ em, nhìn qua tựa như một con rết cứng đờ, nhưng cái loại chỉ có xương này, ngược lại rất không xứng với quái đỉnh tám chân kia, làm cho người ta khi không sinh ra một loại cảm giác buồn nôn.



“Loại dị dạng này nếu ở cổ đại không bị dâng tặng làm thần minh thì cũng bị coi là quái vật, dùng làm tế phẩm cũng là bình thường.” Chú tựa hồ đã phát hiện gì đó, vừa nói vừa lấy ngón tay bốc lên một đoạn xương tay, thấp giọng nói: “Tế phẩm như vậy bình thường cũng có oán khí rất sâu, bởi vì chúng khi còn sống chắc chắn đều chịu đối xử khác người, chết đi còn phải thay kẻ khác thủ mộ... Song với hình dáng này, cho dù không có oán khí cũng có thể hù chết rất nhiều người rồi.”



Xương tay nhỏ nhắn lạnh lẽo dưới khống chế của chú chậm rãi di chuyển, tôi nhìn chằm chằm tay chú, liền phát hiện dưới xương tay của đứa bé kia có vài dấu vết cực nhỏ, cẩn thận phân biệt là có thể nhìn ra đó là do vật thể kéo động hình thành. Thế thì, khung xương của đứa bé này sợ rằng đã sớm bị xê dịch vị trí, mà chú làm bây giờ, chính là muốn đặt nó về chỗ cũ.
Nghe Ôn Văn nói, Sở Vấn Thiên liền xoay người sang chỗ khác tiếp tục động tác trước đó.



Chị Tuyền chẳng biết khi nào đã lần sang đây, lần lượt kéo tôi và Đao Phong, thấy Ôn Văn cười ngoan ngoãn như thế, đầu tiên là nhẹ giọng hừ một cái, lập tức khẩn trương nhỏ giọng nói: “Không ổn, con ả kia sẽ ra tay với Đao Diên và Sở Vấn Thiên.”



Nghe vậy, tôi kinh ngạc nhìn chị, lại nghe chị hạ giọng nói: “Loại phụ nữ này cười càng dịu dàng, trong lòng càng không nghĩ chuyện gì tốt, các cậu xem tay trái cô ta.”



Tôi và Đao Phong theo hướng ngón tay chị Tuyền nhìn lại, chỉ thấy Ôn Văn mặc dù toàn thân đều duy trì tư thế thả lỏng, tay trái bất tri bất giác đã lần về hướng túi, tôi bị cô ta đâm một dao vẫn còn nhớ kỹ, nơi đó quả thực từng giấu một con dao găm tinh xảo khéo léo.



Mà lúc này Đao Diên đang đi tới bên cạnh Sở Vấn Thiên chuẩn bị hỗ trợ, hai người ai cũng không phát hiện sự bất thường phía sau, việc này cũng không trách họ sơ ý được, nếu không phải trốn sau Ôn văn, lại có chị Tuyền nhắc nhở, chỉ sợ tôi và Đao Phong cũng sẽ không chú ý tới sự kỳ lạ của ả.



“Tình hình thế nào? Có thể mở không?” Ôn Văn vừa nói vừa giả vờ quan tâm tới gần hai người, động tác tay trái lại càng thêm rõ ràng.



“Tàm tạm.” Sở Vấn Thiên gật đầu nói: “Cơ quan không bị kẹt cứng, mở cái này ra là có thể đi qua.”



Tôi nhìn bóng lưng Ôn Văn, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, Đao Phong cũng rất lo lắng, cơ hồ sẽ đứng dậy tiến lên ngay.



Tôi bắt lấy cánh tay cậu ấy, đang muốn nói chuyện, thì nhìn thấy một bóng người vô cùng cường tráng đột ngột lóe qua bên cạnh, không chút do dự nhằm về phía Ôn Văn, nhanh chóng chế trụ tay trái chuẩn bị rút dao của cô ta.



“Không ngờ là...” Sau khi thấy rõ bóng người cường tráng kia, tôi thấp giọng lẩm bẩm nhìn về phía Đao Phong, lại nhìn chị Tuyền, đột nhiên nghĩ chúng tôi không tùy tiện hiện thân là lựa chọn chính xác, nếu chúng tôi sớm hơn người nọ một bước, sợ rằng sẽ bỏ qua rất nhiều chuyện...



_________________



Tiêu: coi cái này khá bực đây =..= đoạn này thật dông dài, tự nhiên cho Sở Dương đần đột xuất, lúc trước chả phải Ôn Văn đã nói là tụi này mà phá hủy thứ trong Địa Chi Cực là ả hết trường sinh bất tử nên phải đòi lại tảng đá, vậy thì làm gì có chuyện ả chịu ngoan ngoãn giúp Sở Vấn Thiên với Đao Diên hủy cái thứ đó, vậy mà còn ra vẻ ngạc nhiên cái giề 8-|