[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 106 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Ôn Văn sau khi bị người nọ chế trụ lập tức kịp phản ứng, giãy giụa cánh tay, cũng nhân cơ hội sơ hở công kích đối phương, khắp nơi đều lộ ra sự hung độc.



Người nọ đã sớm ngờ tới đối phương sẽ như thế, vững vàng tiếp được mỗi một lần công kích, cũng dùng sức để Ôn Văn dừng lại, động tác của ông ta mặc dù không thể nói là nhanh nhất tàn nhẫn nhất, nhưng lại vô cùng ổn trọng, cho dù mỗi lần công kích đều bị đỡ được, cũng có thể dựa vào sức lực khiến đối thủ khuất phục.



Chẳng lẽ đây là thực lực của Lão Đại năm đó?



Tôi vừa nghĩ vừa nhìn về phía Sở Vấn Thiên, phát hiện ông ấy đã đứng lên và giữ một khoảng cách, cảnh giác nhìn hai người đang đánh nhau kia, cách hồi lâu, mới cúi đầu mở miệng hỏi: “...Hải Lão Đại, không ngờ anh cũng tới.”



Người đàn ông được gọi là “Hải Lão Đại” này rõ ràng chính là người dẫn đầu ba nhà năm đó Cố Hải, vóc dáng ông ta cường tráng rắn chắc, hơi có chút phát phì, cái đầu bóng lưỡng một cọng tóc cũng không có cho dù trong bóng đêm cũng rất chói mắt.



Cố Hải nghe Sở Vấn Thiên nói, dường như có chút khó xử quay đầu đi, tiếp theo lại nhớ đến trong ngực còn có một người phụ nữ, thuận tay lấy ra dây thừng trói chặt Ôn Văn lại, sau đó cầm lấy hai cổ tay Ôn Văn bị trói sau người nói: “Đúng vậy, tôi cũng tới rồi...Tiểu Sở, Tiểu Đao, mấy năm nay...Mấy năm nay là tôi có lỗi với các cậu, chuyện năm đó tôi có trách nhiệm rất lớn, không kịp thời phát hiện con tiện nhân này là tai họa, cũng là sơ suất của tôi...”



Giọng Cố Hải nghe rất tục tằng, rồi lại làm người ta cảm thấy tin cậy khó hiểu, nhưng lời ông ta nói khiến chúng tôi đều sinh ra nghi vấn, mà ngay cả chú ở phía sau cũng nhịn không được đã chạy tới cùng nghe lén.



Những người này năm đó rõ ràng là cùng nhau trốn ra, lại cùng nhau bước trên hành trình tìm ra chân tướng, tại sao Cố Hải bây giờ lại nói những việc này là lỗi của ông ta? Trong mấy năm vô tri vô giác này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không thể để người biết? Hơn nữa Cố Hải nói Ôn Văn là tai họa, chẳng lẽ ông ta đã có chứng cứ chứng minh Ôn Văn chính là đầu sỏ gây họa kẻ phản bội mọi người năm đó?
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô ta, trong lòng tôi chẳng biết là vui hay buồn, chỉ đại khái hiểu được cô ta đã nhận ra chúng tôi, lại sợ những người khác biết đồ đang trong tay tôi, sẽ làm tôi giao ra sau đó hủy diệt, lúc này nguyên thạch trong Không Gian Chết giữ không được, tôi chính là hy vọng còn lại của cô ta.



“Cô chỉ vì có thể trường sinh bất lão, liền làm ra loại chuyện thất tín bội nghĩa này?” Sở Vấn Thiên có chút không dám tin sự thật trước mắt, ông ta chậm rãi hít một hơi, than: “Tôi nhớ cô trước kia vốn không phải người như thế, cô chưa bao giờ sợ chết, cũng sẽ không thương tổn huynh đệ bạn bè mình, Ôn Văn, cô vốn là người phụ nữ tốt như vậy...”



“Đúng vậy...” Ôn Văn chán nản cúi đầu, hoảng hốt nói nhỏ: “Tôi là phụ nữ, tôi cũng thích cái đẹp, tôi muốn vĩnh viễn xinh đẹp như vậy, thế thì có gì sai...”



Cố Hải nhìn Ôn Văn, dường như lại nhớ tới năm đó, ông ta thở dài một tiếng, nói: “Tôi nghĩ thứ cô lấy được không chỉ có thể cho cô trường sinh bất lão, dù sao cũng là thứ mang ra từ nơi này, nó có khả năng còn mê hoặc tâm trí cô, giống như những người năm đó.”



Nói xong, Cố Hải chỉ Sở Vấn Thiên cự thạch chắn đường: “Đến đi, mở cơ quan này, chúng ta lại đi vào xem lần nữa, để xem cái thứ khiến người ba nhà phải bỏ mạng rốt cuộc là thứ gì.” Đồng thời quay về phía chúng tôi đang trốn vẫy tay, nói: “Các cậu cũng đừng trốn nữa, ra đây giúp một tay, cơ quan này đã sớm không thể di chuyển, phải mất chút sức mới có thể mở.”



Nghe vậy, Đao Phong, chú, chị Tuyền và tôi nhìn nhau, sau đó gật đầu, cùng nhau ra khỏi phía sau tượng đá.



Tôi đi cuối cùng, nhìn bóng lưng Đao Phong và chú, đột nhiên nghĩ năm đó chân tướng này đơn giản mà lại đáng sợ như thế, Cố Hải bảo đi vào xem lần nữa, có lẽ chỉ là muốn lấy cớ giúp mình, ông ta giống Sở Vấn Thiên Đao Diên, trở về đây e rằng không chỉ vì tìm kiếm chân tướng, họ...Có lẽ chỉ là vì một sự kết thúc hoàn toàn.