[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 40 :

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Nghe nói niêm phong núi, sắc mặt bốn người chúng tôi cũng không khá khẩm gì, thứ nhất bên này không phải địa bàn của mình, chúng tôi không có cách nào cưỡng ép đi vào, địa giới của nhà người ta không dễ gây phiền toái, nếu không hậu quả không thể lường được, thứ hai nhìn ý tứ của lão Ô Lỗ, muốn đi vào ngọn núi này chỉ một con đường có thể đi, nói cách khác hành động của chúng tôi lần này có khả năng sẽ phải chịu cản trở.



Nhưng dựa theo tính cách của Đao Phong và ông chú, tuyệt đối sẽ không để mục tiêu của mình thất bại, thế này thì tránh không được phải vận dụng một ít thủ đoạn đặc biệt, mà thủ đoạn đặc biệt này thường thường khiến song phương đều không mấy vui vẻ.



Tôi thời đại học có một sư huynh thuộc dân tộc thiểu số nào đó ở Hồ Nam, anh ấy từng nói với tôi rất nhiều chuyện trong thôn họ, ở loại thôn xóm khá phong bế kia, lời người trong thôn nói chính là tất cả, cảnh sát gì gì đó hoàn toàn không quản được họ, nếu như có người gây phiền toái, trực tiếp đánh chết, thi thể vứt trong núi không ai biết, giảng đạo lý với họ căn bản đều không thông.



Sư huynh kia từ nhỏ bị truyền thụ tư tưởng rằng mọi sự dựa vào nắm đấm để nói chuyện, anh ấy còn nói cho tôi biết, chọc ai cũng không thể chọc loại thôn dân này, cũng không nên đụng đến kiêng kỵ của họ, nếu không chết thế nào cũng không biết.



Do đó khi lão Ô Lỗ nói đến niêm phong núi, tôi nghĩ đến đầu tiên tốt nhất chính là đừng gây xung đột với người nơi này, Đao Phong và Kỷ Tuyền thân thủ cho dù tốt, cũng song quyền khó địch tứ thủ, tôi và ông chú sức chiến đấu không mạnh, đến lúc đó cũng chỉ có phần ăn thiệt.



Ông chú hiển nhiên cũng hiểu được điểm ấy, giống như vô tình liếc mắt nhìn chúng tôi, hỏi lão Ô Lỗ: “Đám người dùng thuốc nổ phá núi kia có thân phận gì, chẳng lẽ mục đích giống chúng tôi?”



Lão Ô Lỗ gật đầu: “Rất có khả năng, mấy đám trẻ tuổi không hiểu chuyện như vậy tôi thấy nhiều rồi, song người của trại thì không hiểu, họ tưởng đến quấy rối, tưởng sẽ uy hiếp đến sự an toàn của họ, nên muốn chỉnh chết đám kia, ấn theo ý của đại đầu Lý gia, cho dù nhóm người kia đi ra cũng không thể cho họ xuống núi được. Các anh cũng không phải hỏi nhiều, người ngoài quản không được việc này, đến lúc đó có cho các anh vào núi hay không, phải xem đại đầu Lý gia nói thế nào.



Ừ một tiếng, ông chú hơi gật đầu không nói thêm gì nữa, chẳng qua từ sắc mặt của ông đến xem, hẳn là đã nghĩ phương pháp giải quyết và đường lui tốt lắm rồi, dựa vào bản lãnh gạt người của ông chú, không chừng đại đầu Lý gia kia sẽ bị ông bắt dễ như trở bàn tay.



Lão Ô Lỗ hiển nhiên quen thân với ông chú đã lâu, không chỉ biết thân phận thật sự của chúng tôi, còn có thể liếc mắt một cái nhìn thấu ông chú đang suy nghĩ gì, thấy ông có vẻ nắm chắc, liền lắc đầu.


Tôi nhìn thấy cậu ấy nằm xuống, liền tắt đèn chui vào chăn.



Trại chốn thâm sơn này đã có đèn điện, chứng tỏ tương đối giàu có, tôi trước kia cùng bạn học đến Sơn Đông du ngoạn, từng gặp một thôn, nơi đó không chỉ không có điện, ngay cả thứ giống đường xá cũng không có một cái, nghèo khổ cằn cỗi khiến tôi khó tin được đó là ở Sơn Đông, khi chúng tôi vào một nhà dân phát hiện mái nhà cư nhiên là loại xà ngang gỗ chống cả căn nhà, không có nước máy, uống nước đều phải vào sân múc. Từ trên TV luôn nhìn thấy miền núi nghèo khó, giờ đích thân cảm thụ hoàn toàn không giống, cái sau tuyệt đối chấn động.



Nhắm mắt lại, nghe tiếng hít thở trầm ổn của Đao Phong, đột nhiên nghĩ đến, tựa hồ đã rất lâu mô hình ở chung của tôi và cậu ấy đều là như thế, không phải hai người đều trầm mặc thì an tĩnh, chính là chỉ có mình tôi nói, biểu hiện của Đao Phong vĩnh viễn lạnh nhạt như vậy, không bao giờ nói lời thừa, có đôi khi tôi thậm chí hoài nghi cậu ấy cố tình như vậy.



Lúc mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác có người đang chậm rãi tới gần mình, một hơi thở quen thuộc từ từ bao phủ trên người, khiến tôi mở mắt.



“Đao Phong?” Tôi hé miệng, kinh ngạc nhìn Đao Phong dựa nửa vào trên người tôi, bởi vì trong phòng quá tối không có ánh sáng, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra một bóng người.



“Đừng lên tiếng.” Đao Phong bịt miệng tôi đề phòng tôi mở miệng lần nữa, cậu ấy hơi xê dịch một chút, hạ giọng nói: “Bên ngoài có người.”



Nghe vậy, tôi mới hiểu được cậu ấy đang nghe động tĩnh ngoài phòng, song nghĩ đến nửa đêm canh ba vậy mà có người ở bên ngoài phòng chúng tôi lén lén lút lút, trong lòng liền như đâm mũi nhọn khó chịu.



Đến tột cùng là ai ở bên ngoài, mục đích của chúng là gì, Lý lão đại đã đáp ứng lão Ô Lỗ sẽ tiếp đãi chúng tôi, hẳn không phải là ông ta phái tới đâu.



Vậy.........