[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 44 :

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tôi nhào mạnh về phía trước, tránh thoát tập kích đột ngột phía sau, sau đó thuận thế lăn một vòng tại chỗ, nhanh chóng điều chỉnh tốt tư thế, đồng thời triệu hoán Tiểu Hải, dùng sợi tóc dày đặc vừa đen vừa dài của nàng trói lấy đối phương, cản trở động tác kế tiếp của nó.



Đợi cho nguy hiểm qua đi, tôi tập trung nhìn vào, tập kích tôi chính là một trong những cổ nhân này, trước đó không phát hiện, có lẽ vì nó luôn trốn trong chỗ tối không ló đầu ra, hơn nữa tùy thời tìm kiếm lỗ hổng của chúng tôi, muốn một kích chí mạng.



Điều này không khỏi khiến tôi hoài nghi, thằng cha khống chế cổ nhân kia, có phải đang quan sát ở phụ cận hay không, nếu không chỉ dựa vào đám cổ nhân vô thức này, làm sao có thể làm ra loại phán đoán trí tuệ cao nhường ấy.



“Sở Dương, mau tránh ra!” Chị Tuyền khẽ kêu một tiếng, tôi mau chóng phản ứng trốn sang bên, chợt nghe một trận súng vang kịch liệt, khói thuốc súng cuồn cuộn qua đi, cổ nhân muốn đánh lén tôi kia đã bị bắn thành bã thịt.



Sau khi giết chết con này, tôi nhìn ông chú đang chuyên chú bẻ mã đá Huyền Cơ, ông chú cảm thấy được tầm mắt của tôi, giương mắt đối mặt cùng tôi, sau đó khẽ gật đầu.



Vào thời điểm ấy, tôi và chú phá lệ tâm linh tương thông, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được ý tứ mình muốn biểu đạt, đó đại khái là vì chúng tôi trước đó đều đang suy nghĩ lai lịch kỳ lạ của đám cổ nhân này.



Tôi bình tĩnh lại, khống chế Tiểu Hải quấy nhiễu đám cổ nhân này, cố định đám chúng nó tại chỗ, thuận tiện cho Đao Phong và Kỷ Tuyền xuống tay, trong bụng lại đang đoán, kẻ thao túng phía sau kia sẽ ẩn núp ở đâu, tại sao hắn không ngừng đẩy chúng tôi vào chỗ chết?



Chú hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm ấy, nhưng giờ phút này toàn bộ tinh lực của ông đều đang tìm kiếm cửa vào cổ mộ, đương nhiên không để loại tiểu nhân vật này vào mắt.



Giải quyết xong tất cả cổ nhân, chúng tôi nhìn ngón tay xương cốt đầy đất, đều lộ ra vẻ mặt chán ghét và nghi hoặc.



Đao Phong tay phải đã bị bọt máu dơ bẩn thấm đẫm, cậu ấy chẳng chút để ý, dựa nửa người vào thân cây già phía sau, nhận khăn giấy ướt Kỷ Tuyền chuyển tới thờ ơ lau.



Khóe miệng tôi co quắp, quay đầu nhìn về phía ông chú hỏi: “Đã xác định cửa vào cổ mộ chưa, cách nơi này còn bao xa, đã có người theo dõi, chúng ta tốt nhất nên sớm đi vào.”


Hai chúng tôi chật vật không chịu nổi ngã nhào xuống đáy, ngã vào trong một đống cành khô lá mục, đám lá nát chẳng biết đã đắp ở chỗ này bao lâu, một luồng mùi đất nồng nặc, chúng tôi vừa chui đầu vào, cơ hồ bị mùi kia xông gần chết.



“Đao Phong?” Giãy giụa đứng lên, đèn pin lúc rơi xuống chẳng biết tung tích, tôi chỉ có thể dùng tay lần mò tìm Đao Phong, ai ngờ còn chưa đứng vững, liền cảm thấy có gì đó bắt được mắt cá chân tôi.



“Mẹ kiếp!” Tôi khẽ gọi một tiếng, thân thể không tự chủ lại ngã quỵ, sức của thứ kia cực lớn, kéo tôi rơi xuống.



“Sở Dương!” Đao Phong cách tôi không xa, ôm lấy cánh tay tôi, nhưng vì không có chỗ tựa bị kéo theo cùng.



Hai chúng tôi giữa đống lá mục lăn thành một đoàn, tôi vài lần muốn đứng lên đều không có kết quả, chung quy ngã trở về trên người Đao Phong, tôi nghe được tiếng thở dốc nặng nề của cậu ấy, biết cậu ấy đang cố gắng ổn định thân thể.



Tôi cấp hỏa công tâm, trong lòng biết thứ bên dưới tuyệt đối không phải người dễ đối phó, không nhịn được hai tay loạn níu loạn túm, muốn tìm được thứ gì đó có thể mượn lực, không ngờ càng nhanh càng bậy, trên tay dùng sức chưa chuẩn, không ngờ mò tới chỗ không nên mò, lập tức cảm thấy thân hình ấm áp dưới tay có chút chấn động, lập tức một tiếng kêu rên trầm thấp: “Này........”



“Xin lỗi....... Ừm, khụ.......” Trong hoảng loạn, mặt dày của tôi hơi nóng, há mồm muốn xin lỗi, lại bị bùn đất và lá cây trút vào miệng sặc ở cổ họng, nhất thời giãy giụa càng thêm thảm thiết.



Dưới này chẳng biết tới cùng sâu bao nhiêu, chúng tôi dùng sức chống cự sức mạnh của thứ kia, nhưng vẫn bị kéo túm đi rất xa, mắt thấy lá rụng chung quanh từ từ biến thành từng lớp dây leo quấn người, biết rằng đây còn chưa phải đáy chân chính.



“Đừng nhúc nhích.” Đao Phong tựa đầu chôn ở cần cổ tôi, một tay bắt được dây leo bên cạnh chậm lại sức rơi, một tay mò tìm với phía cẳng chân tôi: “Đây là cái gì........”



Tôi ôm chặt thắt lưng Đao Phong, để hai chúng tôi dán dính vào nhau, phòng ngừa hai người phân tán, đồng thời túm vài cây leo miễn cưỡng cố định thân thể, cảm giác hơi thở ấm áp của Đao Phong phun lên cần cổ, trong lòng nhịn không được có chút nóng lên.



“Ai biết, mò được thứ kia rồi?” Để tránh cho lại bị bùn đất tràn vào miệng, tôi chỉ có thể cúi đầu nghèn nghẹt trả lời: “Quỷ tha ma bắt, ông đây sắp túm không được nữa.”