[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 43 :

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Vùng rừng núi trước mắt này rậm rạp um tùm, cổ thụ che trời, mặt đất cơ hồ nhìn không thấy bùn đất lộ ra ngoài, toàn bộ đều bị rễ cây dây leo cùng lá xanh rơi rụng che phủ, đi vô cùng khổ cực, hơi chút sơ sẩy sẽ bị vấp ngã chổng vó.



Cánh rừng như vậy bình thường đều có chút côn trùng và rắn, không biết có dã thú to lớn gì không, song có Đao Phong và chị Tuyền ở đây, cho dù đột ngột nhảy ra một con gấu, hai người họ cũng có thể dễ dàng đối phó, huống chi miền nam không có gấu.



Trong không khí mùi bùn đất và cây cối trộn lẫn vào nhau, làm người ta cảm thấy một loại “thiên nhiên tươi mát”, loại mùi này vô cùng đặc thù, tuyệt đối người lăn lộn trong thành phố cảm thụ không được.



“Chú à, trước kia mọi người cũng thường xuyên đến những chỗ thế này đảo đấu sao?” Tôi đẩy nhánh cây ra hai bên, nói: “Nếu vậy thì tốt quá rồi, một bên kiếm tiền một bên rèn luyện thân thể ha, so với làm việc cực khổ trong thành phố thì tốt hơn nhiều, money và hoa cô nương, thỏa mãn đủ đường.”



“Nói nhảm.” Ông chú xì một tiếng khinh miệt, cầm trong tay đá Huyền Cơ nhìn hai bên, cau mày nói: “Cậu làm như chúng ta thật sự đến đây du lịch vậy, đây chính là công việc hơi một tí là sinh tử, bên dưới phải cẩn thận cơ quan, bên trên phải cẩn thận cớm, đụng vào thứ nào cũng đều là cửu tử nhất sinh, kẻ trộm mộ đâu được dễ chịu như cậu nghĩ.”



Giáo huấn tôi xong, ông chú trầm ngâm hai giây, lại nhỏ tiếng nói thầm một câu: “Đầu năm nay làm gì cũng không dễ dàng.”



“Phải phải phải........” Nhớ tới kinh nghiệm lần đảo đấu trước, tôi không thể không thừa nhận sống nghề này không đơn giản vậy, thở dài, quay đầu nhìn thấy giày ống cao xinh đẹp của chị Tuyền giẫm lên một nhánh cây, đột nhiên nghĩ, trước đó đã cảm thấy chị Tuyền không giống kẻ trộm mộ bình thường, kỹ thuật bắn súng của cô đều là cấp chuyên nghiệp, hẳn từng được huấn luyện đặc biệt, trước kia cô ấy rốt cuộc làm nghề gì, chẳng lẽ là quân nhân? Lính đặc chủng?



Nhưng nữ lính đặc chủng, loại giả thiết không thực tế này chỉ có trong tiểu thuyết mới có thể xuất hiện........



“Nhìn tôi làm gì?” Chị Tuyền nhận thấy được tầm mắt của tôi, ngoái đầu nhìn lại cười nói: “Thích chị rồi hả?”



“Không dám không dám.” Tôi giật mình, vội vàng cười lấy lòng, khoát tay nói: “Tiểu nhân thấp hèn này nào xứng được với ngài.”



“Xí.” Chị Tuyền hừ một tiếng, vừa muốn xoay người tiếp tục đi, nhưng dường như đột nhiên nhìn thấy gì đó, cả người không nhúc nhích sững sờ tại chỗ, đôi mắt đẹp hẹp dài trừng lớn, sắc mặt cũng dần nghiêm túc hẳn lên.



Tôi nhìn vẻ mặt biến hóa phong phú của cô, ha ha cười khan vài tiếng, nhỏ giọng nói: “Chị Tuyền, chị đừng nói là chỉ mới phát hiện thôi nhé.”




Song dù chặt đứt chân, cổ nhân như trước dựa vào hai tay không ngừng bò trên mặt đất, thịt cả người từng khối bong tróc, máu tươi đầm đìa, bộ dáng so với trước đó càng thêm ghê tởm khủng bố.



Việc này không khỏi làm tôi bắt đầu suy đoán, đến tột cùng là ai đã khống chế những cổ nhân này đến tìm chúng tôi gây phiền toái, mục đích của hắn là gì, chẳng lẽ chỉ muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết? Hoặc là, muốn phiến đá huyền cơ trên tay ông chú?



Kẻ chủ mưu này, có thể là nhóm người vào núi trước chúng tôi, cũng có thể là người trong trại, tỷ như Lý lão đại, tỷ như Lý Sơn đã đưa chúng tôi vào núi.........



Nhưng họ là dân tộc Hán, tỷ lệ sử dụng cổ độc cực nhỏ, vậy khả năng lớn nhất là nhóm người trước.



Chẳng lẽ nói, họ đã phát hiện sự tồn tại của chúng tôi, cũng đã sớm sắp xếp những cổ nhân này, cản trở chúng tôi tiến vào mộ? Cách nhau chỉ năm sáu ngày, việc này cơ hồ không có khả năng........



Càng nghĩ càng kỳ quái, tôi gọi Tiểu Hải ra, bảo nàng dùng tóc cuốn lấy mấy tên cổ nhân ý đồ tới gần tôi và ông chú, ngược lại tính toán xem làm sao giải quyết đám người chết này.



Đao Phong thân thủ vĩnh viễn nhạy bén vô cùng, cậu ấy vừa tránh né, vừa nhắm chuẩn cơ hội, toàn bộ tay thoáng cái cắm phập vào trước ngực cổ nhân, sau đó dùng lực túm ra ngoài, chỉ nghe một tràn thanh âm da heo xé rách, cổ nhân kia liền té trên mặt đất không cách nào nhúc nhích.



Tôi và ông chú tập trung nhìn vào, phát hiện Đao Phong cư nhiên đã túm cổ trùng trong cơ thể cổ nhân ra, khó trách cổ nhân nháy mắt biến thành xác chết bất động.



“Lão Đao, bên này!” Tôi vừa thấy phương pháp hấp dẫn, vội vàng bảo Tiểu Hải cố định một tên cổ nhân, hô lên với Đao Phong: “Mau giết chết tên này!”



Đao Phong xoay người nhìn về phía tôi và ông chú, sắc mặt nhất thời đại biến: “Cẩn thận!”



Tôi sửng sốt, liền cảm thấy sau đầu một trận gió mạnh ập tới,